Thứ Tư, trước khi trời sáng, họ về đến căn hộ ở New York.
Trong bóng tối, Ân Quả đẩy cánh cửa căn hộ đã từng quen thuộc, nay có phân xa lạ ra, khẽ nói với Lâm Diệc rất Dương: "Mọi người còn đang ngủ."
Cô kéo tay anh đi qua phòng khách, hai người lần mò đến căn phòng Ân Quả từng ở, đẩy cửa ra, suýt nữa đá phải đống vali cất bên trong.
Nghe thấy tiếng va chạm, Lâm Diệc Dương lập tức bế cô lên, dùng chân đá đống vali sang một bên, chạm "bịch" một tiếng vào góc tường.
Hai người nhìn nhau.
"Hình như tiếng động hơi to." Ân Quả nói nhỏ.
Lâm Diệc Dương đặt cô xuống đất, căn hộ này cách âm không đến nỗi nào nên anh không lo lắm.
Hai người chia nhau ra làm việc, thu dọn đồ đạc, sẵn tiện tắm rửa sạch sẽ.
Khoảng chín giờ, hai người khác sống cùng nhà cũng tỉnh giấc.
Sắp tới giờ chia tay, Ân Quả và Lâm Diệc Dương đều nhàn rỗi, gần như đã làm xong hết mọi việc.
Hóa ra cảm giác người quan trọng sắp đi xa là như thế này, bình thường, vô cùng bình thường, không nói những lời thừa thãi, cũng không giống như thời chưa có WeChat phải dặn dò đôi ba câu.
Hai người cũng chẳng có gì cần dặn dò nhau cả, ngoài mười mấy tiếng trên máy bay, họ có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào.
Cô và anh không có chuyện gì để làm và cũng chẳng muốn làm gì, chỉ muốn ngồi ngẩn ngơ ở đây thôi.
Thế nhưng trong lòng họ vẫn luôn bồn chồn, từng giây từng phút trôi qua, dường như trái tim hai người đã hóa thành đồng hồ cát, dần dần trống rỗng.
Lâm Diệc Dương rảnh rỗi bèn lấy một chiếc khăn lau quầy bar, dọn dẹp nhà bếp.
"Ở đây anh có quần áo bẩn không?" Cô đứng bên cạnh quầy bar hỏi, "Hay là chúng mình xuống phòng giặt là nhé?"
"Xuống đấy làm gì?"
"Giặt quần áo." Ân Quả đáp: "Muốn ngắm lại nơi ấy thêm lần nữa, em sắp phải đi rồi."
Phòng giặt là ở dưới tầng một của tòa nhà cũ kỹ lâu đời này chẳng có gì đặc biệt cả, trong thành phố này nơi đâu cũng có, nhưng đó chính là nơi lần đầu tiên anh nói muốn theo đuổi cô.
Ân Quả vẫn nhớ ở giữa căn phòng có chiếc bàn nhựa dài màu xanh, hai người ngồi đối diện nhau, thu lu trong một góc trò chuyện với nhau qua điện thoại, dường như chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Lâm Diệc Dương vỗ nhẹ đầu cô, "Sau này về đây rồi xuống xem cũng được."
Anh không muốn làm như chia tay không có ngày gặp lại.
Kết quả là khi Ngô Ngụy lượn một vòng bên ngoài quay lại, phát hiện ra hai người họ vẫn ở trong phòng khách không đi đâu cả, cũng không vào phòng ngủ mặn nồng, anh chàng khó hiểu, lặng lẽ hỏi Lâm Diệc Dương: "Sao thế? Cãi nhau trước khi đi à?"
Anh không buồn để ý đến anh ta, nhìn đồng hồ rồi vào phòng kéo vali ra, "Đi thôi."
Ngô Ngụy trợn tròn mắt nhìn hai người họ rời khỏi căn hộ, ngẫm nghĩ giây lát, anh ta đoán cảm giác này không khác gì ngày mình rời nhà đi du học.
Sắp phải đi rồi, muốn nói chuyện với bố mẹ nhiều hơn song không biết phải nói gì, hết thảy đều trông vẫn như mọi ngày, bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, chỉ ngồi bên bàn ăn chờ thời gian trôi qua, chờ tới giờ khởi hành để xuất phát.
Đến khi thật sự xách vali ra khỏi cửa, ngồi lên xe rồi, anh ta mới bất giác cảm thấy buồn bã khi phải xa nhà.
Ngô Ngụy không có bạn gái, nên chỉ có thể hiểu sự bình tĩnh của Lâm Diệc Dương và Ân Quả theo cách ấy.
Xuống dưới tầng một, khi đi ngang qua phòng giặt là, Ân Quả bắt đầu thấy buồn.
"Anh chờ em chụp bức ảnh đã." Cô nói.
Lâm Diệc Dương dừng lại.
Ân Quả lấy điện thoại ra, vào phòng giặt là chụp mấy bức ảnh, rồi vội vã ra ngoài, "Em xong rồi, đi thôi."
Cô biết xe đang chờ bên ngoài, chụp trong lúc vội vàng nên không kịp căn chỉnh, đến lúc lên xe mở ra xem, mới nhận ra hai tấm bị nhòe, chỉ có hai tấm còn lại là tạm được.
Lâm Diệc Dương thấy Ân Quả cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, bèn nói: "Đợi anh tiễn em đi xong sẽ quay về chụp cho em mấy tấm."
Cô đáp "Vâng", dụi mắt giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra nước mắt sắp tràn mi rồi.
Trên đường đi, hai người không ai nói gì.
Đến sân bay, Lâm Diệc Dương thấy vali của cô bị nứt, sợ trên đường vận chuyển về nhà bị rơi vỡ, bèn nhờ nhân viên sân bay bọc thêm một lớp nylon dày bên ngoài.
Lúc trả tiền, Ân Quả vẫn muốn giành với anh, nhưng không giành nổi.
Hai người đi gửi hành lý.
"Khoan đã, kiểm tra lại xem còn vấn đề gì không." Anh đang nói đến vali, sợ qua cửa an ninh xảy ra vấn đề, lỡ bị xách ra ngoài, người khác rất dễ mở ra.
Thật ra anh cũng có suy nghĩ riêng, nếu kiểm tra