Nhưng kể từ lúc quen Lâm Diệc Dương, cứ mỗi ngày trôi qua là lại có thêm những điều nhỏ nhặt xa lạ cô chưa thấy bao giờ.
Mạnh Hiểu Đông không thích nói chuyện lúc lái xe, Ân Quả và Lâm Diệc Dương vừa mới gặp đã vội vã chia tay nhau, nên cô cũng không có tâm trạng mà trò chuyện.
Chiếc xe phóng như bay trên đường cao tốc thông thoáng.
Một lúc sau, cô sực nhớ đến một vấn đề, bèn gửi tin nhắn WeChat hỏi Lâm Diệc Dương.
Quả Ở Trong Rừng: "Tối nay anh ở đâu?"
Lin: "Anh thuê nhà rồi, nhưng vẫn chưa dọn dẹp, tối nay đến đó ở tạm một đêm"
Lin: "Mọi người đều đang ở đây, có lẽ cũng không ngủ đâu."
Quả Ở Trong Rừng: "Mọi người định uống rượu à?"
Lin: "Chưa chắc.
Quả Ở Trong Rừng: "Anh uống ít thôi nhé."
Nhớ đến lần trước anh say bí tỉ, cô lại thấy lo lắng.
Lin: "Ừ."
Quả Ở Trong Rừng: "Lúc vừa nhìn thấy anh, em căng thẳng lắm, như thể chúng ta mới ở bên nhau vậy".
Lin: "[Icon mặt cười] Anh cũng thế."
"Bạt Ngàn..." Mạnh Hiểu Đông bỗng cất tiếng, anh ấy bật xi nhan rồi rời khỏi đường cao tốc, "Có từng nhắc tới anh trước mặt em không?"
Ân Quả từng nghe Ngô Ngụy kể rằng biệt danh của Lâm Lâm là "Bạt Ngàn", cô còn tưởng chỉ người trong Đông Tân Thành mới gọi thế, giống như việc chỉ có mấy anh em bọn họ gọi Lâm Diệc Dương là "Du Dương" vậy.
"Không ạ." Cô không thể nói dối Mạnh Hiểu Đông.
Mạnh Hiểu Đông không lên tiếng, Ân Quả lặng lẽ nhìn anh ấy.
"Em muốn hỏi chuyện gì à?" Mạnh Hiểu Đông chủ động cho phép cô hỏi, dường như anh ấy đang rất muốn dốc bầu tâm sự.
"Tại sao hồi xưa anh không thích chị Lâm Lâm?" Thấy anh họ mở lời, Ân Quả liền bộc bạch suy nghĩ trong lòng: "Là họ kể lại với em, nếu không em cũng chẳng biết chuyện này."
Mạnh Hiểu Đông im lặng rất lâu, lâu đến nỗi cô còn tưởng rằng anh ấy sẽ không trả lời.
"Không chỉ vậy đâu." Mạnh Hiểu Đông đáp: "Anh từng yêu đương ba lần."
Ba lần? Là ba lần thay bạn gái? Hay ba lần Lâm Lâm theo đuổi anh ấy?
Tại sao không hề có bất cứ thông tin nào lọt ra ngoài? Nếu là bạn gái thì đâu đến nỗi phải giấu giấu giếm giếm suốt như thế, cũng chẳng phải chuyện xấu hổ không thể để ai biết.
Các dịp lễ Tết hằng năm cũng chẳng có ai nhắc tới, bình thường người thân họ hàng hay buôn chuyện với nhau lắm cơ mà.
"Ba lần đều là Bạt Ngàn." Cuối cùng Mạnh Hiểu Đông nói thế.
Thế nên mối tình đầu của anh họ là Lâm Lâm? Hơn nữa còn ba lần hết hợp rồi tan ư?
Lòng tò mò của Ân Quả bị gợi lên, nhưng có vẻ ông anh đang lái xe không định nói thêm nữa.
Không sao, cô có người để hỏi mà.
Lúc Ân Quả mở điện thoại lên, Mạnh Hiểu Đông nhận ra ý đồ của cô, "Muốn hỏi Lâm Diệc Dương hả? Chưa chắc cậu ta đã biết đâu, có lẽ trong Đông Tân Thành không ai biết chuyện này cả." Anh họ đã nói thế, Ân Quả cũng ngại hỏi Lâm Diệc Dương ngay trước mặt anh ấy.
Cô cứ suy đoán mãi cho tới khi về đến nhà.
Mạnh Hiểu Đông đưa Ân Quả về đến tận cửa nhà, nhìn chiếc xe đi xa rồi, cô mới nhắn tin hỏi Lâm Diệc Dương.
Quả Ở Trong Rừng: "Em về đến nhà rồi, anh đã tới nơi chưa?"
Lin: "Sắp đến rồi."
Quả Ở Trong Rừng: "Anh biết không? Anh họ em vừa kể rằng, anh ấy và chị Lâm Lâm từng hẹn hò đấy."
Lin: "Anh biết."
Quả Ở Trong Rừng: "Anh ấy còn bảo chưa chắc anh đã biết."
Lin: "Từng bắt gặp một lần rồi."
Quả Ở Trong Rừng: "Hình như lần trước anh có hỏi Ngô Ngụy là chẳng biết anh họ em có thích chị Lâm Lâm không, đúng không?"
Lin: "Có vẻ em thấy hứng thú với chuyện của hai người họ nhỉ?"
Quả Ở Trong Rừng: "Dù gì cũng là anh họ em mà, từ bé đến lớn, hôm nay mới là lần đầu tiên anh ấy tâm sự với em đấy.
Nghe xong, em thấy đau lòng lắm."
Lin: "Mạnh Hiểu Đông có cuộc sống của riêng mình.
Em hãy dồn hết tâm tư vào anh đây này."
Nghe như thể anh đang ghen vậy, Ân Quả còn tưởng mình nghĩ nhiều.
Lâm Diệc Dương lại bồi thêm câu nữa.
Lin: "Vợ của mình cứ suốt ngày quan tâm người khác, anh không vui lắm đâu."
***
Lâm Diệc Dương bước xuống xe.
Đôi giày thể thao giẫm lên nền đất, trước mặt là một dãy cửa hàng đèn đóm tối