Trên đường về nhà, về nhà, trong xe yên tĩnh lạ kỳ.
Trong đầu Ân Quả ngập tràn hình bóng Lâm Diệc Dương.
Hôm nay coi như là lần đầu tiên họ cãi nhau, chẳng ai vui vẻ cả.
Bà ngoại ngồi bên cạnh bất chợt hỏi: "Cháu kể cho bà nghe chuyện về cái cậu Lâm Diệc Dương ấy đi."
Vì liên quan đến Mạnh Hiểu Đông nên bà ngoại rất quan tâm.
"Để về nhà rồi cháu kể cho bà ạ." Ân Quả nói rất nhẹ nhàng: "Cháu hơi say xe."
Chị cô ngồi ở ghế phụ bỗng hỏi: "Tiểu Quả, em rất thân với anh ta đúng không?"
"Bọn em khá hợp nhau." Ân Quả đáp.
"Mạnh Hiểu Đông không quan tâm à?" Chị gái ngồi ở hàng trên hỏi tiếp.
Ân Quả chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, "Anh Hiểu Đông cũng quen anh ấy."
"Mạnh Hiểu Đông đã kể với em chưa?" Chị cô nói: "Hồi bé anh ấy bị Lâm Lâm dùng gạch đập vào đầu, tiền viện phí đều do cái cậu Lâm Diệc Dương đó và Lâm Lâm trả."
Ân Quả ngẩn người.
"Chính là cậu ta à?" Bà ngoại vô cùng đau lòng, "Lân ấy làm bà sợ chết khiếp, còn tưởng Mạnh Hiểu Đông đắc tội với ai cơ.
"Nhưng đó là chuyện hồi nhỏ mà bà." Ân Quả tranh luận: "Bây giờ mối quan hệ giữa anh Hiểu Đông và chị Lâm Lâm cũng không đến nỗi nào."
"Đâu chỉ có một việc đấy, từ nhỏ đến lớn không lúc nào là anh ta không gây chuyện." Chị cô ngập ngừng, quay đầu nhìn cô, "Xem ra em có ấn tượng tốt với anh ta nhỉ?"
Ân Quả nhận ra chị cô rất có thành kiến với anh.
Cô vẫn muốn tranh cãi thêm, nhưng mẹ cô chợt lên tiếng: "Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, không được cãi nhau trước mặt bà ngoại."
"Không cãi nhau đâu mẹ." Ngô Đồng nói: "Chỉ là nói lý thôi ạ."
"Con cũng không cãi chị." Ân Quả đáp: "Chẳng qua hôm nay con thấy Lâm Diệc Dương chân thành đến mời trà mẹ, nên muốn giải thích cho anh ấy mấy câu thôi." Cô do dự, cuối cùng vẫn nói: "Mẹ và chị đều làm việc ở Tổng cục Thể dục thể thao, nếu cứ giữ thành kiến như vậy, chẳng phải là không công bằng với anh ấy sao?"
Mẹ Ân Quả bật cười, "Con nghĩ mẹ sẽ nói gì làm ảnh hưởng đến cậu ta à?"
"Không ạ." Dù nói vậy nhưng cô vẫn lo lắng, vì thái độ của mẹ cô sẽ tác động đến các đồng nghiệp khác, gián tiếp làm ảnh hưởng đến anh.
"Mẹ không quen cậu ta, không có mối quan hệ cá nhân, cũng chẳng thù ghét gì cậu ta." Mẹ cô lái xe vào trạm thu phí, dừng xe lại, nhận tiền lẻ từ Ngô Đồng đưa cho nhân viên, "Nhưng đúng là mẹ không thích cậu ta.
Chưa nói đến chuyện của Hiểu Đông, mẹ vốn là trọng tài, không thể nào vỗ tay tán thưởng người có hành vi xích mích với đồng nghiệp.
Vì tôn trọng con nên mẹ sẽ không đánh giá thêm về bạn bè của con, nhưng trong lòng mẹ sẽ không thay đổi ý kiến."
Mẹ cô lái xe ra khỏi trạm thu phí, nói tiếp: "Tiểu Quả, con cũng lớn rồi, phải học cách chấp nhận rằng, trên thế giới này mỗi người đều có suy nghĩ, quan điểm và lập trường khác nhau.
Xuất phát từ góc độ cá nhân, mỗi người sẽ có tính cách riêng và trải nghiệm của riêng mình, dù thân thiết đến mấy thì vẫn có sự khác biệt."
Ân Quả không lên tiếng.
"Còn Đồng Đồng nữa." Mẹ Ân Quả nhìn con gái lớn ngồi ở ghế lái phụ, "Trong xe đều là người nhà, con có thể nói thế.
Nhưng ở trong Cục, liên đoàn và những nơi công cộng thì không được nói linh tinh.
Hôm nay mẹ nghiêm túc nhấn mạnh chuyện này, con hãy nhớ kỹ lấy."
Ngô Đồng không nói gì.
"Giải Trung Quốc mở rộng sắp bắt đầu rồi đúng không? Mẹ Ân Quả hỏi cô.
"Vâng." Ân Quả đáp: "Tuần sau bắt đầu thi đấu ạ." Lâm Diệc Dương về nước đúng thời điểm này là để tham gia giải Trung Quốc mở rộng, nội dung snooker.
***
Lâm Diệc Dương đưa em trai về nhà xong thì đến phòng bi a, Giang Dương vẫn còn ở đó.
Tối qua anh nói hôm nay sẽ đi tảo mộ, dặn các anh em chuyển mấy thùng rượu đến đây xong thì ai về nhà người nấy, chỉ còn Giang Dương ở lại chỗ anh nghỉ ngơi.
Giang Dương vừa kết thúc đợt huấn luyện kín, ở nhà cũng chỉ có một mình.
Thấy Lâm Diệc Dương về, anh ấy vô cùng mừng rỡ, có vẻ định ở đây lâu dài.
Tầng ba đã sửa sang xong từ tháng trước, còn tầng hai bị chậm mấy tháng nay vì quán lẩu mãi không chuyển đồ đi.
Bởi vậy đồ đạc ở tầng trên đã có đủ cả, trông phòng bị a cũng không đến nỗi nào.
tin Góc trong cùng phía Bắc trên tầng ba có hai phòng ngủ với nhà vệ sinh riêng.
Trước đó Giang Dương đã chuyển tạm mấy món đồ gia dụng vào nhà anh, tuy chỉ là mấy thứ đơn giản nhưng nhìn rất có phong cách, y như một gia đình nhỏ.
Lâm Diệc Dương không ngủ được, tựa lưng vào sô pha, lấy tờ giấy nhớ kẹp trong ví tiền ra.
Lớp keo dán bên góc đã đen sì do được cầm vô số lần.
"Đã gọi chưa?" Giang Dương muốn đi vệ sinh, vừa trở người ngồi dậy thì bắt gặp anh đang cầm tờ giấy đó.
Lâm Diệc Dương lặng thinh.
Giang Dương nghĩ anh sẽ không trả lời, liền đi về phía nhà vệ sinh, lần mò công tắc, bỗng nghe thấy người đàn ông phía sau lên tiếng: "Sức khỏe của thầy vốn đã yếu, nghe thấy tiếng em, chắc thầy sẽ tức giận đến đổ bệnh mất."
Giang Dương không phản bác lại, quả thật thầy chưa từng nhắc đến tên Lâm Diệc Dương.
Dù một năm nay anh ấy đã cố tình tiết lộ chuyện anh quay trở lại, nhưng thầy cũng chỉ nghe cho qua, không hề hỏi bất cứ câu nào.
Một người là thầy, một người