Những ngày tiếp theo, Hồng Ngưng dứt bỏ những chuyện khác, bắt đầu tu Tích Cốc thuật.
Có lẽ tâm tình liên quan đến thời tiết, hơn nữa có thuốc Bạch Linh chuyên tâm luyện chế phụ trợ, đoạn thực cũng không có khó khăn như nàng nghĩ, nửa tháng sau, nàng chỉ cần uống thuốc uống nước đều thấy cả người thoải mái, biến hoá bất ngờ khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên cùng thú vị, Tích Cốc thuật này thật thích hợp với kẻ lười, khỏi cần nhóm lửa nấu cơm.
Hoa sơn trà trong bình ngọc quả thực không có héo tàn. Không những không héo, mà màu sắc của hoa kia lại càng ngày càng tươi đẹp, rực rỡ vô cùng, hẳn là dựa vào linh khí trong bình, Hồng Ngưng cẩn thận quan sát linh bình kia, phát hiện trên mặt chỉ có bốn chữ nhỏ: Hoa triêu phong lộ.
Đời này đã trải qua không ít chuyện lạ, chuyện bất ngờ nhất chính là mình lại cùng thần tiên luyến ái, hơn nữa lại thuận lợi hơn cả dự liệu.
Văn Tín chắc đã nhập tiên tịch, Bạch Linh sớm hay muộn cũng sẽ biết, mà nàng, có thể có được tình yêu vĩnh hằng như nguyện cầu?
Hồng Ngưng sờ sờ đoá hoa đỏ tươi, cảm thấy mặt hơi nóng, vội vàng đặt nó về chỗ cũ.
Trời đã tối, nàng đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị đến dòng suối múc nước. Nhưng lại có một người đứng ngoài cửa.
Bi cặp mắt kia nhìn khiến cho tâm thần rung động, Hồng Ngưng giật nẩy mình, cuống quít dời tầm mắt đi, nắm lấy kiếm gỗ đào nhỏ bên hông, lui về phía sau hai bước: "Ngươi tới đây làm cái gì!"
Lục Cửu tiến lên, tiếng nói từ tính lộ ra vô hạn mê hoặc: "Đương nhiên là tìm ngươi rồi, trận pháp này coi như bố trí cũng cao minh, làm ta mất mấy ngày công phu."
Hồng Ngưng lui vào trong cửa, thản nhiên nói: "Tìm ta làm cái gì."
Lục Cửu dịu dàng: "Ở một mình trong núi không khỏi cô quạnh, Lục Cửu đặc biệt đến làm bạn."
Đây là lời kịch đám hồ ly trong liêu trai thường nói với thư sinh, Hồng Ngưng kịp phản ứng lại, dở khóc dở cười, chỉ sợ lại trúng qủy kế của hắn, âm thầm phòng bị, trên mặt bình tĩnh: "Hình như ta không cần, Lục công tử sẽ không nhàn rỗi vậy chứ."
"Ta đây đã nói lời thật rồi," Lục Cửu tới gần nàng, khẽ nói: "Hạ Lan Tuyết muốn ta tới gϊếŧ ngươi."
Nghe được tên Hạ Lan Tuyết, Hồng Ngưng giật mình, hận cũ cũng nảy lên, không thể tưởng được Văn Tín tha cho ả một mạng, ả lại không biết hối cải, nhất thời bực mình, cười lạnh: "Ngươi thật đúng là nghe lời ả."
Lục Cửu cười rộ lên: "Tất cả nữ nhân đùa giỡn lên tâm nhãn đều giống nhau, lời này nói thật hay, đáng tiếc không có tác dụng với ta."
Hồng Ngưng rũ mắt xuống, chậm rãi lui về phía sau: "Đương nhiên, Lục công tử là người thông minh, sao có thể vì ta nói một hai câu liền thay đổi chủ ý."
Lục Cửu nhấc chân nhảy vào cửa: "Ta có thể làm ngươi hồn phi phách tán."
"Lục công tử nếu thật sự muốn xuống tay, ta cũng không còn lời nào để nói, nhưng hồ đồ bị kẻ khác lợi dụng như thế, ta thấy ngươi không đáng," lúc nói chuyện, Hồng Ngưng đã lui tới bên cạnh bàn, nhanh chóng lấy bình ngọc hoa sơn trà phía sau ra, lúc này mới thật sự nhẹ nhàng thở ra, "Nghe nói cửu vĩ hồ trời sinh một nửa là tiên, lại thông hiểu trận pháp, túc trí đa mưu, chẳng lẽ không nhìn ra được ả đang mượn đao gϊếŧ người sao?"
Lục Cửu nhìn đến hoa sơn trà kia, quả nhiên sửng sốt, đứng lại: "Hoa triêu cung."
Pháp lực của Cẩm Tú cao hơn hắn, hắn phải kiêng kỵ, điểm này là chắc chắn, nhưng mà tục ngữ nói "Thà làm hại người quân tử chứ đừng tổn thương kẻ tiểu nhân", đắc tội kẻ như thế nhất định hậu hoạ vô cùng, cân nhắc xong, Hồng Ngưng lại mỉm cười: "Lúc trước đúng là không biết, cho nên mới mạo phạm Lục công tử, Hồng Ngưng nhận lỗi tại nơi này."
Nàng quả thật cúi người thi lễ: "Tục ngữ nói đại nhân không chấp tiểu nhân, mong rằng Lục công tử không chấp nhặt với ta, coi như là nể mặt Cẩm Tú đi."
Lục Cửu vốn đã khôi phục lại bình tĩnh, nghe xong lời này lại bất ngờ: "Ngươi gọi hắn là cái gì?"
Gọi thẳng tên không khỏi có phần ám muội, Hồng Ngưng đỏ mặt lên, không trả lời.
Lục Cửu nhìn nàng, thần sắc bất định.
Hồng Ngưng nói: "Ngươi có biết tại sao Hạ Lan Tuyết muốn gϊếŧ ta không?"
Lục Cửu cười nói: "Nàng thích băng yêu, nhưng băng yêu kia lại thích ngươi."
Hồng Ngưng bất ngờ, sau đó lại nhíu mày: "Hình như Lục công tử hiểu nhầm, hắn là sư huynh ta."
Lục Cửu thở dài: "Sư huynh của ngươi đối xử với ngươi vô cùng tốt, sao nàng có thể không tức giận cho được?"
"Đó là bởi vì......" Hồng Ngưng không tìm được lời nào để phản bác, sinh phiền chán, "Tóm lại, sư huynh ta đã quay về núi Côn Lôn, Hạ Lan Tuyết nên đi núi Côn Lôn tìm mới đúng, hơn nữa ta nhớ không nhầm, bây giờ nàng đã theo ngươi, nếu biết tâm tư của nàng, ngươi còn muốn giúp nàng sao?"
"Tâm tư của nàng thì có liên quan gì đến ta, chẳng qua là mỹ nhân muốn nhờ, sao ta lại không đáp ứng," Lục Cửu cười hai tiếng, ngữ khí bỗng chuyển, trở nên tràn ngập ái muội, "Ngươi cũng có thể cầu ta."
Xem ra hắn cũng chỉ là chơi đùa cùng Hạ Lan Tuyết, suy cho cùng Hạ Lan Tuyết không được đến cái gì, sớm hay muộn sẽ gieo gió gặt bão, yêu đương nhiên là thống khổ, hận lại hủy diệt tất cả, Hồng Ngưng âm thầm thở dài, đỡ lấy cành hoa: "Hoa sơn trà này một khi rời khỏi bình, Cẩm Tú sẽ biết, Lục công tử cần gì ép ta, ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân, gϊếŧ ta còn bị Thiên kiếp, cũng chẳng có gì tốt với ngươi, huống chi chuyện ban đầu ta đã nhận lỗi với ngươi, nếu còn muốn tính toán, chẳng phải có vẻ quá tiểu khí?"
Lục Cửu khó xử: "Bỏ qua cho ngươi, ta sao có thể ăn nói với nàng đây?"
Hồng Ngưng không chút do dự: "Phong thái cùng thủ đoạn của Lục công tử, là nữ nhân đều chạy không khỏi, chẳng lẽ nàng thật sự lợi hại như thế?"
Dừng dừng: "Ngươi không thích nàng cũng được, nếu thật là nghĩ cho nàng, thì càng không nên gϊếŧ ta, không nói đến ta cùng sư huynh không phải như những gì ngươi nghĩ, cho dù hắn thật sự thích ta, ta chết rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể tha thứ cho Hạ Lan Tuyết hay sao?"
Lục Cửu quả nhiên mỉm cười: "Ngươi rất biết cách nói chuyện."
Hồng Ngưng nói: "Mong Lục công tử giơ cao đánh khẽ."
Ánh mắt Lục Cửu loé ra, không nói gì thêm, xoay người liền rời đi..
Nhìn hoa sơn trà trong lòng, Hồng Ngưng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xác định Lục Cửu rời đi rồi, nàng lập tức ôm bình hoa đi ra ngoài một vòng, cải biến trận pháp bốn phía xong, mới yên tâm trở về, thật cũng không phải là sợ hãi, chẳng qua từng nghe Cẩm Tú nhắc tới, Lục Cửu ở tiên giới có địa vị không thấp, nếu thật chọc tới hắn, nói không chừng còn liên luỵ đến Cẩm Tú, không bằng giải quyết trong hoà bình thì tốt hơn.
Bạch Linh đi rồi, vì sao Hạ Lan Tuyết còn trăm phương nghìn kế đối phó mình?
Chẳng lẽ là vì muốn Bạch Linh vĩnh viễn ở lại núi Côn Lôn?
Ánh trăng sáng treo lên trước cửa sổ, Hồng Ngưng gảy gảy viên thuốc trong hộp, tâm thần bất định.
Sống qua hai đời, nàng không giống tiểu cô nương hồ đồ cùng lứa, ai đặc biệt tốt với mình, sao lại không biết?
Người khác nhìn thấy, Bạch Linh luôn lạnh lùng khó tiếp xúc, thích sạch sẽ mà cũng thích yên tĩnh nữa, nhưng mà, hắn có thể để cho nàng lôi vạt áo chạy khắp núi rừng, có đôi khi một ngày chỉ nói mười câu, chí ít có tám câu là bị nàng bắt nói, thật sự phiền không chịu nổi, cũng chỉ có trừng mắt cảnh cáo, tóm lại, tất cả hắn đều an bài thoả đáng cho nàng, cả lần rời đi này.
Chẳng lẽ thật sự là ......
Hồng Ngưng lắc đầu phủ nhận khả năng này, ngày đó được Văn Tín lượm về từ bên đường, Bạch Linh đối với nàng liền đặc biết khác, nào có nhanh như vậy đã thích?
Nghĩ đến nhiều thứ, nàng tự buồn cười, vội vàng đóng hộp thuốc lại, chuẩn bị múc nước tắm rửa, ai ngờ vừa mới bước ra cửa, một bàn tay từ bên cạnh định ôm lấy eo nàng.
"Ai!" Hồng Ngưng giận dữ, lắc mình tránh đi, nhanh chóng rút kiếm gỗ đào nhỏ đâm tới.
Thân kiếm bị bàn tay kia nắm chặt, một tấc tấc, hoá thành than.
Thấy rõ người tới, Hồng Ngưng kinh hãi: "Ngươi lại tới đây làm cái gì?"
Lúc nói, đã bị hắn bắt lấy.
"Không phải đến, là ngươi thú vị như vậy, ta không bỏ đi được," hơi thở nóng ướt phun bên tai nàng, trong tiếng nói lộ ra mấy phần đắc ý, "Độn thuật của ta, ngươi sao có thể phát hiện được?"
Không thể thoát thân, Hồng Ngưng rất sốt ruột, nhắm chặt hai mắt: "Ngươi không sợ Thiên kiếp?"
"Có phụ vương ta, Thiên kiếp thì là cái gì," Lục Cửu nâng người nàng lên, "Huống chi ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi, âm dương ân ái vốn là một cách tu hành, có cái gì không đúng."
"Vô sỉ," Hồng Ngưng cắn răng, "Nếu Cẩm Tú biết....."
Cái gọi là sắc khiến lý trí mê muội, Lục cửu giờ phút này còn biết sợ hãi là cái gì, cúi đầu cười: "Biết thì làm sao, chỉ bằng phụ vương ta, hắn cũng phải bán ba phần mặt mũi, huống chi....." đầu lưỡi nóng ướt liếm qua vành tai, Hồng Ngưng nửa chán ghét nửa kinh sợ, trợn mắt: "Ngươi......"
Dừng lại.
Thấy ánh mắt nàng mê mang, hiển nhiên là trúng kế, sóng mắt Lục Cửu khẽ động, lộ ra vài phần hài lòng, ngả ngớn vỗ vỗ mặt nàng: "Bên ngoài lạnh, chúng ta vào đi thôi."
Hồng Ngưng quả nhiên cúi đấu, để mặc cho hắn ôm đi vào.
Lục Cửu đánh giá phòng, ánh mắt rơi trên cành hoa hồng trà kia, đôi mi thanh tú nhíu lại giống như rất khó hiểu, nghiêng mắt nhìn nàng: "Không thể nghĩ được hắn cẩn thận như vậy, rốt cuộc ngươi cùng hắn có quan hệ gì?"
Hồng Ngưng lẩm bẩm: "Ta thích hắn."
Lục Cửu không nghĩ đến, cười rất vui vẻ, có phần vui sướng khi người gặp hoạ: "Đáng tiếc đáng tiếc, ai cũng biết hắn là kẻ đa tình, Lục Dao đợi hai vặn năm mới được, ngươi một phàm nhân cần gì tự mình chuốc lấy đau khổ, không bằng theo ta đi."
Nguyên âm của xử nữ rất có ích cho việc tu hành, hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận thì ý cười càng sâu: "Ngươi nhất định còn chưa hưởng qua tư vị lạc thú trong chuyện này, chỗ tốt của nó là nói không rõ, một lời khó nói hết."
Hồng Ngưng mê mang: "Cái gì?"
Lục Cửu không nói, nắm tay nàng, tiếng nói lại càng dịu dàng hơn: "Ta dạy cho ngươi chuyện lĩnh hội nhân gian cực