Không thể tưởng được ở trong này lâu như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy nàng còn toàn vẹn, Cẩm Tú nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười vứt góc áo nơi bị bén lửa xuống đất nói: "Nàng nghĩ khế ước với kỳ lân thì ai cũng có thể lập được sao?"
Liên tiếp có hai linh hồn xa lạ xông vào lãnh địa, Kỳ Lân hiển nhiên đã bị chọc giận, thanh âm gầm rú chấn động vào màng nghĩ gây đau đớn , ngay sau đó, huyệt động đang mát mẻ bỗng liền nổi lên đại hỏa hừng hực, phong kín toàn bộ đường ra, nhìn theo chiều hướng đó hẳn là nó không đem hai hồn phách còn gắn với thân thể hủy diệt hoàn toàn thì ắt không chịu bỏ qua.
Kỳ Lân động có bao nhiêu nguy hiểm, hắn biết nàng không biết sợ nhưng hắn lại là người rõ ràng nhất, Hồng Ngưng tức giận: "Ai bảo ngươi vào hả , còn không mau ra đi!"
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt tuấn mỹ , mắt phượng ôn nhu mang ý cười càng nhiều, hắn thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng, "Không có việc gì là tốt rồi, không được ngang ngạnh nữa ."
Toàn bộ Huyệt động giống như cái lò lửa lớn , nướng người trong đó đến miệng đắng lưỡi khô, thế lửa dần lan qua đây , trong ngọn lửa đỏ rực , thân hình Kỳ Lân như ẩn như hiện.
Ngàn lần cũng không thể tưởng được dưới tình huống này nàng còn có thể được đứng ở bên cạnh hắn, Hồng Ngưng lạnh lùng nói: "Ta chưa từng nghĩ tới sẽ cùng ngươi chết, ngươi biết rõ là ta tiến vào tìm hắn , sao lại làm như vậy, pháp lực của ngươi đâu? Hắn có thể ra khỏi đây không?"
Ước chừng đã đoán được chuyện phát sinh, hắn cũng không tránh đến hành động tự sát ngu xuẩn của nàng vừa rồi , chỉ nhìn Liệt Hỏa trước mặt gật đầu, thanh âm ôn hòa lại có phần uy nghiêm như không cho phép kháng cự: "Tất nhiên có thể, ta không phải đã đáp ứng giúp nàng cứu hắn ra ngoài sao? Việc này rất dễ dàng, sau khi ta nói "đi", nàng liền dẫn hắn chạy đi , ta sẽ theo ngay sau ."
Hắn giữ cằm nàng, rất nhanh đặt lên môi nàng một nụ hôn .
Cảm giác hắn không nghiêm túc, Hồng Ngưng đang muốn tức giận, hắn đã nới lỏng vòng tay .
Ống tay áo phất qua, thi triển pháp lực thông thiên, thiên hỏa hừng hực nhanh chóng bị đẩy lùi ra hai bên, ở giữa hiện ra bóng dáng Kỳ Lân rõ rệt, còn có Bạch Linh đang bị xích lửa trói buộc.
Xích lửa bỗng nhiên bị gãy.
Khế ước bị hủy, Kỳ Lân cuồng nộ, mạnh mẽ quay đầu hường tới đây
Không kịp nghĩ nhiều , bên tai liền truyền đến thanh âm của hắn, "Đi mau, nếu không tất cả đều không thể chạy ra ngoài!"
Bị hắn đẩy ra khoảng ba trượng, lại trơ mắt nhìn thân hình nhìn hắn biến mất ở trong biển lửa, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Hồng Ngưng còn đang đứng ngẩn người, bỗng tay nàng bị một đôi tay từ bên cạnh kéo mạnh chạy ra bên ngoài .
Giữa rừng lửa lại được tách ra thành một con đường, hai người vừa lao ra vòng lửa, đã thấy mình đứng ở trong thông đạo thật dài, cửa phía sau đại sảnh lại bị hỏa diễm chặn lại , tình hình bên trong đã không còn thấy gì nữa, may mà nơi này cách cửa động cũng không xa, thừa dịp Kỳ Lân không đuổi theo, hẳn là có thể an toàn chạy đi.
"Không thể tưởng được hắn lại có loại pháp lực này, có thể bức lui thiên hỏa, rất giống loại Thông Hải thuật chính tông mà phụ vương đã đề cập qua." Bên cạnh vẫn là khuôn mặt lạnh lùng kia, đôi tay kéo nàng lại vô cùng ấm áp, lại giống như tình cảnh trước đây hắn thường xuyên kéo nàng chạy khỏi nguy hiểm.
Hồng Ngưng bỗng nhiên đứng lại nói: "Ngươi đi trước đi ."
Bạch Linh nói: "Lửa cháy ra , sẽ không đi được ."
Ngọn lửa thực sự đã tắt, hình như cuộc chiến bên trong đã chấm dứt, Hồng Ngưng thúc hắn nói: "Ngươi đi đi!"
Ước chừng đã rõ quyết tâm của nàng, Bạch Linh nhìn nàng một lát, không nói gì nữa , bước nhanh về phía cửa động .
Thân ảnh của hắn vừa mới biến mất, phía sau bỗng truyền đến tiếng gầm gừ của Kỳ Lân, cực kỳ hung ác, mặt đất dưới chân không ngừng rung rung , cùng lúc đó, trong động rộng lớn, thiên hỏa hừng hực trong nháy mắt cũng tắt.
Không biết có phải là ảo giác, Hồng Ngưng chỉ cảm thấy chung quanh thật sự rất lạnh , từ tay chân cái lạnh chạy vào tim , lãnh lẽo đến tận xương tủy.
Là vì thiếu đi vòng ôm khoang dung kia .
Mỗi lần có chuyện gì, vòng tay kia luôn chờ nàng, độ ấm nhàn nhạt, mang theo chút bất đắc dĩ. Cảm giác bị nắm giữ khiến nàng phiền chán đến phẫn nộ, hoặc có thể nói, nàng chính là sợ hãi đối với loại cảm giác này, sợ trong lòng sẽ sinh ra ham muốn không xa rời, cho nên mới dùng hết lời ác độc để châm chọc hắn, đến thương tổn hắn, muốn để hắn biết khó mà lui, nhưng hôm nay, nàng lại vội vàng chờ đợi được giữ trong vòng ôm ấy thêm một lần.
Đêm qua, vết thương trên người hắn làm nàng nhìn thấy mà cảm thấy ghê người, cực kỳ bất an.
Hồng Ngưng mặt không chút thay đổi, đờ đẫn quay lại.
Thật khiến người ta không thể hít thở nổi, huyệt động yên tĩnh rộng mở ,bên trong không thấy một ngọn lửu nào, hàn ý khắp nơi , ngay giữ trung tâm động , một quái thú lân giáp bốn móng vuốt toàn thân cháy lửa rực đỏ, đang ngủ không chút nhúc nhích
Bên cạnh, quần áo cẩm bào đặt biệt dễ nhận ra
Hắn cúi người nhìn kỳ lân kia.
Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, Hồng Ngưng cắn môi không bất thốt lên lời , bước tới kéo hắn.
Hắn mỉm cười, ngược lại cầm tay nàng.
Một giọt máu đỏ sẫm ở trong lòng bàn tay nàng , chậm rãi biến mất.
Hồng Ngưng bỏ tay ra, xoay người hướng đến cửa động , lại bị hắn kéo lại ôm chặt vào trong lòng.
Ngoài động sớm đã có một đoàn thần tiên đứng đợi ,chủ yếu là tướng lãnh thần tộc Côn Luân, ngoài ra còn có Bắc Giới Vương cùng Lục Dao đang đứng chờ bên ngoài cũng chạy tới, đứng giữa hai người chính là thiên quân Côn Luân cùng Thần Đế, thần sắc khác nhau, thiên quân Côn Luân nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt Thần Đế lại âm trầm, Bạch Linh đứng phía sau lại chỉ chăm chú nhìn phía cửa động , trong ánh mắt lạnh lùng biểu lộ một tia lo lắng, ánh mắt ảm đạm.
Lúc trước khi nghe Bạch Linh kể lại tình hình ở bên trong, mọi người đã không dám ôm nhiều hy vọng, hơn mười vạn năm tới nay, chưa bao giờ có người vào Kỳ Lân động mà còn có thể bình yên trốn ra ngoài , nay khi thấy hai người bình an, tiếng ồn ào bắt đầu dấy lên ,chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thiên quân Côn Luân nhịn không được cũng lộ ra một tia kinh dị, đưa mắt nhìn Thần Đế đứng bên cạnh , Thần Đế chỉ lạnh lùng nhìn hai người, sắc mặt vẫn như trước không có một chút thay đổi .
Cẩm Tú trước tiên cùng chúng thần tiên thần tướng Côn Luân chào hỏi qua, tiếp theo đi đến trước mặt thiên quân Côn Luân nói: "Đa tạ thiên quân."
Ánh mắt Thiên quân Côn Luân chợt lóe ra nói: "Trung thiên vương pháp lực thông thiên, bội phục."
Cẩm Tú lắc đầu nói: "Kỳ Lân là thần thú thượng cổ, ta có thể đào thoát ra ngoài đã là may mắn quá rồi , chỉ là trùng hợp phát hiện có người ở ngoài cửa động để lại phiến bông tuyết Côn Luân, cứ nghĩ là sợ có ai đó nhất thời xúc động đi vào , cho nên trước đó đã cầm tay phiến bông tuyết Côn Luân, kết thành một phong ấn đơn giản, một lòng chỉ muốn bảo toàn người bên trong trở ra."
Thiên quân Côn Luân rốt cục lộ vẻ xúc động , nửa ngày mới nói: "Là nàng."
Tuy chỉ là thân thể phàm nhân, nhưng vốn là thê tử của thiên quân Côn Luân, nghe thấy phu nhân bởi bản thân mình hại mà đánh mất đi vị trí đứng đầu thiên đình, nàng cũng đã từng cố gắng tu tiên nhưng ngàn lần không nghĩ tới lại có thể liên lụy đến trượng phu, cho nên lúc hiểu được một chút kiến thức pháp thuật, nhưng mà sau đó nàng mới biết được bản thân lại vô duyên thành tiên, là trượng phu lấy pháp lực thông thiên vì bản thân mà tiếp tục kéo dài tính mệnh , thân phận hiện tại của bản thân là vấn đề khiến hắn liên tiếp chịu nhiều kiếp nạn, lúc sinh Bạch Kinh cũng gặp nạn, liên lụy hắn, đến nỗi tấn chức sai giờ , làm tan hết tu hành toàn thân, gần như buộc hắn rơi vào đường cùng, nàng rốt cục mất hết can đảm, quyết định buông tha, chủ động vào Kỳ Lân động, rơi vào kết cục hôi phi yên diệt.
Nhưng mà ai cũng không biết, nghe thấy phu nhân một lòng muốn chết, bảo toàn trượng phu, lúc đi vào cầm theo một khối bông tuyết Côn Luân , vật chí bảo thần tộc, còn kết thành đạo ấn, sợ trượng phu vì quá xúc động thương tâm mà bước vào, trên thực tế, thiên quân Côn Luân xác thực suýt nữa thì theo vào, chẳng qua bị chúng tướng gắt gao ngăn lại, rồi sau đó tổ sư Côn Luân sai người ôm Bạch Linh đến mới khiến hắn từ bỏ.
Mà khối bông tuyết kia, ở lại trong động Năm ngàn năm, nay mới có thể phát huy công dụng.
Cẩm Tú mỉm cười nói: "Lúc trước là ta tính kế thiên quân, làm hại thiên quân khó khăn tình kiếp, nay bắt ta cũng phải gặp được kiếp nạn này, quả thực là thiên ý báo ứng, thiên quân sợ là sớm đã bặc tính (tính toán dự liệu từ trước) rồi."
Thiên quân Côn Luân thản nhiên nói: "Bổn vương cũng không còn trách ngươi nữa ,người đã cứu tiểu nhi, ngược lại ta phải tạ ơn ngươi mới đúng ."
Bạch Linh nghe vậy tiến lên làm lễ, lại đi đến trước mặt Hồng Ngưng.
Khuôn mặt vẫn giống như trước nhưng lại mang vài phần xa lạ, Hồng Ngưng không khỏi cảm thấy buồn bã , nhân sinh luân hồi chuyển thế chính là như thế này sao? Tương lai bản thân nàng cũng sẽ quên đi, bao gồm mọi người đang ở đây .
Hắn vẫn có chút khó hiểu: "Ngươi vì sao lại đặc biệt tới cứu ta?"
Thiên quân Côn Luân cũng không nhìn Hồng Ngưng, mở miệng nói trước một bước: "Là ta gọi nàng tới, bọn họ cứu ngươi, mẫu phi ngươi cũng cứu bọn họ, chỉ cần tạ ơn là được, trở về đi." Dừng lại một chút còn nói thêm: "Sau khi đã đoạn tuyệt lại được thiên hỏa hộ trợ trọng tố hình người, từ nay về sau đã thoát thai hoán cốt, tu hành liền dễ dàng hơn."
Bạch Linh chần chờ một chút, quả nhiên lui về bên cạnh phụ thân.
Thiên quân Côn Luân chuyển hướng sang Thần Đế: "Chỉ là phàm nhân mà có thể xông vào Huyền Cảnh Côn Luân của ta, không biết Đế Quân có nhận định thế nào?"
"Trẫm sẽ truy xét việc này." Thần Đế gật đầu nói, "Thiên quân cũng không tính trừng phạt nàng, ngược lại lại mang nàng đến Kỳ Lân động, một nơi quan trọng như vậy, hoặc là người nọ đã biết nàng là người quen của thiên quân, cho nên mới đưa nàng một đoạn đường, người đó tất nhiên cũng có phần thái quá , trẫm tương lai tất nhiên sẽ bảo nàng đến chỗ thiên quân nhận tội ."
Côn Luân thiên quân cười, khách khí nói hai chữ "Cáo lui" tượng trưng, lần lượt dẫn người trong tộc rời đi.
Vội vàng gặp lại, lại vội vàng biệt ly , thiếu niên trong trí nhớ vốn trầm mặc lại ít lời nhưng lại đối với mình che chở chu toàn đã không còn, hắn thậm chí cũng không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, Hồng Ngưng nhìn theo thân ảnh áo trắng kia, há miệng thở dốc, có phần không biết phải làm sao, câu "Đã đoạn tuyệt" vừa rồi của thiên quân Côn Luân rõ ràng là nói cho nàng nghe , hắn gặp phải kiếp nạn này, đã được thoát thai hoán cốt, tương lai nhất định sẽ tu hành thành công, mà bản thân lại vĩnh viễn ở trên con đường hành tẩu nhân gian, thiếu niên thủ hộ tam thế từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến mình nữa .
Cẩm Tú mạnh mẽ cầm tay nàng, đi đến