Lời xin lỗi chính thức nghẹn cứng ở cổ họng sau khi tôi nhận ra vị khách không mời này không ai khác chính là Đức Phong.
Toàn bộ những nhân vật có mặt ở đó lúc bấy giờ, bao gồm cả tôi, đứng chết trân tại chỗ.
Chỉ riêng anh đẹp trai vẫn rất tỉnh, chậm rãi gỡ chiếc găng tay xuống, phủi phủi bụi đất trên mái tóc được cắt tỉa gọn gàng.
Lúc đấy là tầm chiều tối, có lẽ Phong vừa đi làm về, vì tôi thấy anh vẫn đang mặc đúng bộ quần áo lúc gặp tôi sáng nay.
Vóc dáng và chiều cao này, trong chiếc áo sơ mi đắt tiền kia quả thực là một tổ hợp hạ cánh thẳng từ thiên đường xuống đây! Vuốt tóc thôi mà, cần phải đẹp trai đến mức này sao?
"Ui...!Em...xin lỗi anh ạ.
Em bất cẩn quá, dính hết đất lên tóc anh rồi."
Tôi khóc dở mếu dở.
Mặc dù nhìn cái bản mặt anh ta lúc nào cũng cười cười hơi dễ ghét, cộng với thái độ thân mật quá mức khiến tôi phiền não mấy hôm nay, nhưng tựu trung thì con người ta vẫn luôn vô thức nâng niu những thứ đẹp đẽ hơn bình thường một chút.
Huống chi là người đàn ông lịch sự tử tế đẹp từ trong ra ngoài như anh, ăn nguyên cái bao tay bẩn vào đầu mà không có lấy một cái nhíu mày, làm cho thủ phạm là tôi áy náy vô cùng tận.
Tôi vội vàng rút một chiếc khăn sạch cho anh lau tóc.
Anh nhận lấy, đầu ngón tay hơi vươn ra chạm vào tay tôi.
Vốn chẳng có gì mờ ám, thế mà tôi chột dạ, khẽ xoa chỗ bị đụng vào một lúc lâu.
"Không có gì đâu, dính một chút thôi, hôm nay mình cũng định gội đầu."
"Mình muốn mua thêm vài cây nữa, cho ban công như sáng nay mình trao đổi ấy Khoa.
Bạn giúp mình được không?"
"Hì hì, dạ được chứ ạ."
"À, thời gian tới chắc mình còn phải mượn chủ tiệm dài dài.
Nên mình có đem chút bánh hối lộ các bạn nhân viên nè."
Anh đặt túi giấy lên chiếc bàn gần đó, là năm chiếc tiramisu và một chiếc bánh kem chanh, trùng hợp thay lại là của tiệm tôi thường ghé.
Đám nhi đồng kia đương nhiên là vỡ òa sung sướng, rối rít cảm ơn Phong, lại được dịp đem chủ ra bêu riếu.
Anh Thư, như mọi khi, là đứa phất cờ khởi nghĩa đầu tiên.
"Ôi anh ơi anh bế anh í đi luôn hộ em cũng được.
Ảnh xấu tính bỏ xừ, suốt ngày mắng tụi em.
Đã mắng dài còn mắng to, rất hại thính giác!"
"Mắng không ăn thua là anh Khoa tác động vật lý luôn ấy ạ.
Vừa rồi anh thấy đấy, cái trò quăng bao tay này tụi em đứa nào cũng hứng hết cả rồi, bị ném cho sưng trán luôn đó anh!" - Linh Đan nhanh nhảu tiếp lời.
Đôi khi tôi nghi ngờ sâu sắc liệu tụi này có phải gián điệp do cửa hàng đối thủ cài vào hay không.
Ai đời có chuyện nhân viên công khai bóc mẽ chủ giữa bàn dân thiên hạ thế này.
Tôi bất lực ngó sang phía ba người còn lại hòng tìm kiếm đồng minh.
Và diễn biến sau đó kiểu...
Chị Hảo: "Chị mới đi đường về hơi mệt, tạt qua gửi quà cho mọi người thôi, công việc mấy hôm nay cho chị về nhà xử lý nha."
Châu Anh: *chăm chú phun sương cho cây, cật lực làm giảm cảm giác tồn tại*
Tú Anh: "Mọi người cứ lôi chuyện nội bộ ra kể xấu anh Khoa hoài.
Như tớ nè, tớ sợ ảnh quá nên phải cẩn thận từng li từng tí.
Thế là