Chúng tôi tiếp tục mặt đối mặt một cách đầy quái gở như vậy trong khoảng vài giây nữa, rồi tôi dời tầm mắt đi.
"Em đo xong rồi...Diện tích rộng phết đấy, nắng cũng rất vừa đủ nữa.
Chỗ này trồng cây là chuẩn bài rồi anh ạ!"
Nỗ lực cứu vớt bầu không khí ngại ngùng của tôi vô vọng hơn bao giờ hết.
Trên suốt quãng đường trở về tiệm, cho đến tận khi chào tạm biệt Đức Phong, lòng tôi vẫn rối như tơ vò.
Đây chính là cảm giác nhộn nhạo không yên khi chợt nhận ra tim mình có gì đó sai sai sao? Tôi muốn chửi loạn lên trong đầu giống mọi khi cho đỡ tức.
Nhưng vấn đề tệ hại hơn cả là, tôi không tìm được từ ngữ phù hợp để phát ti3t nữa! Không một chữ nào trong tất cả vốn liếng chửi nhau từ bé đến giờ đủ để miêu tả cái cảm giác khó chịu mà tôi đang gặp phải này.
Nhưng khoan hãy lo chuyện này đã, tôi thầm nghĩ.
Bây giờ tôi còn việc quan trọng hơn.
Tôi cần phải thực hiện lời hứa với Lan Chi cái đã.
Hỏi tôi có hối hận không á? Hối hận muốn chết đi được ấy! Dư luận thực sự là một cái gì đó rất đáng sợ.
Tất cả những gì ta vốn luôn tin, hoàn toàn có thể từ miệng lưỡi thiên hạ bị chà đạp đến méo mó, biến dạng.
Con người ta vì những lời vô căn cứ mà đánh mất bản thân, tự thương tổn chính mình, rồi sau cùng cũng chẳng có ai phải chịu trách nhiệm với những lời ấy cả.
Nhưng tôi nghĩ, chuyện gì đã hứa là phải làm, đặc biệt là lời hứa với trẻ con thì càng không được phép tùy tiện.
Thế nên sáng hôm sau, trên bài đính chính của tiệm tôi được ghim thêm một bình luận nho nhỏ:
"Vụ việc lần này có liên quan đến cả hai em bé nữa, mẹ hai bé cũng cần được vững vàng về tâm lý để chăm sóc con.
Vì vậy tiệm rất mong mọi người có thể cân nhắc trước khi bình luận để tránh làm tổn thương các bé và gia đình.
Greenery chân thành cảm ơn."
Bình luận được đăng lên không lâu thì không ngoài dự đoán, phía dưới đã xuất hiện một tài khoản nói tôi thảo mai, đạo đức giả, dựng chuyện để câu kéo danh tiếng.
Cũng hợp lý thôi, tôi mà là người ngoài tôi cũng đánh giá vậy.
Chỉ có Phương đin là rất kiên quyết cho rằng chuyện không đơn giản như vậy.
"Tao lường trước được là sẽ có phản ứng, nhưng sớm như này thì rất mờ ám! Chuyện qua được mấy tuần rồi, mà mới thêm một comment đã có người lao vào nhanh như gió thế này, chỉ có thể là cửa hàng đối thủ! Mày để yên tao stalk ba đời dòng họ nhà nó!"
"Thôi thôi thôi em lạy chị! Đã lường trước được phản ứng trái chiều thì sớm với muộn ăn thua ma gì.
Kệ người ta đi, tao với mày ra Pooh ăn bánh, dạo này xì chét quá!"
Phương đin nghe thế thì vội vã thu dọn lại đồ đạc, trong nháy mắt chạy như bay ra xe của tôi, đội nón bảo hiểm ngay ngắn chỉnh tề, gào rõ to:
"Mày bao nhá, cuối tháng, chị hết tiền rồi!"
Tôi lườm nó một phát rồi cũng đi ra theo, nó là ân nhân cứu mạng tôi bao lần từ bé đến giờ, đúng là "nuôi" hơi đau ví, nhưng đáng.
Tiệm bánh Pooh nằm ở một ngã tư tấp nập không xa khu bọn tôi sống là bao.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà bao nhiêu kỉ niệm dở khóc dở cười của tôi với Phương đin đều là ở chỗ này.
Hồi còn bé tí, ở đây vẫn còn là bãi đất trống, "địa bàn" của bọn trẻ con đường Hoa Giấy, Phương đin đã oánh nhau không biết bao nhiêu lần với bọn nhóc đường Kẽm Gai chỉ vì chúng nó trêu tôi là đồ xăng pha nhớt ẻo lả.
Lên đến tiểu học, có lần hai đứa cãi nhau chí chòe vì chuyện gì đó mà bây giờ tôi quên béng rồi.
Chỉ nhớ là lúc đi học về, đến đúng ngã tư này, nó định quay lại lườm tôi thì vấp phải cục gạch, ngã dúi dụi, báo hại tôi chạy thục mạng đi mua bông băng thuốc đỏ, cả trà sữa để dỗ nó.
Hồi bọn tôi học cấp hai, cấp ba thì chỗ này trở thành một tiệm kem.
Suốt gần chục năm, cứ mỗi 9 giờ sáng chủ nhật là sẽ xuất hiện một con nhỏ tóc xù kẹp cổ một thằng nhóc gầy còm,