Hai người đứng đối mặt nhau, chiều cao cũng tương đương, nhưng khí thế ở Phong thì áp đảo hoàn toàn, từ đầu đến chân anh đều là mùi thuốc súng.
Có lẽ Côn Liền cũng không ngờ được mình bị vả lật mặt chỉ bằng một câu ngắn gọn như thế, với tính cách trời sinh nhỏ mọn, nó đương nhiên phải đốp chát lại, ngoài mặt vẫn tỏ ra chừng mực nhưng lời lẽ dơ bẩn không thể chấp nhận được.
"Con trai sếp tổng đẹp trai giỏi giang thế, bao nhiêu cô theo đuổi mà lại chê, lại chọn quen đàn ông à? Tiếc thật đấy! Đúng là ông trời không cho ai tất cả mà, anh trai cố gắng giác ngộ sớm nhé."
Rồi Kiên quay lại cúi chào bố mẹ Phong, chẳng chút nể nang sắc mặt u ám của cả ba người đang đứng đó.
Dường như chưa thỏa cơn tức, khi lướt ngang qua, nó còn cố tình huých vai anh một cái, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.
Tôi cực kì, cực kì, cực kì tức giận.
Có lẽ là cơn giận lớn nhất kể từ lúc quen Phong đến giờ.
Trong đầu chỉ khao khát muốn chửi nhau, chửi nhau, chửi nhau, muốn đến quên cả nỗi lo lắng, cả người run lên, cuống họng lẫn hốc mắt đều nóng bừng vì uất ức.
Thằng chết tiệt đó muốn nói sao về tôi cũng được.
Nhưng Phong, anh có làm gì sai? Anh vì bảo vệ tôi mà phải nghe những lời đó hay sao? Từ lúc nó đến đối diện Phong, tôi đã âm thầm vào tư thế chiến đấu rồi, nhưng anh vẫn luôn bảo bọc tôi như một thói quen, dùng ngón cái miết lên mu bàn tay tôi, ra hiệu: "Để đó cho anh."
Tôi đã rất vâng lời Phong, đứng yên nhìn anh giải quyết.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh giải quyết xong phần anh thì thằng chó má kia sẽ toàn mạng ra về.
Đặc biệt là khi nó đã tự triệt đường sống của mình bằng cách phủi vai sau khi bước được ba bước xa khỏi chúng tôi.
Đặc biệt là tôi đã dịch được khẩu hình của nó lúc huých vai Phong.
Nó đã nói hai chữ: "Ô hợp".
Tôi quay sang nhìn Phong, anh cũng đang hướng về phía tôi, vỗ vỗ vai tôi an ủi, chắc chắn là đã nghe thấy rồi mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Tôi mỉm cười với anh, nhẹ nhàng gỡ bàn tay ấm áp đang nắm chặt tay mình ra.
Núi lửa mọc lên sừng sững trong lòng tôi, đây một cái, kia một cái, cái nào cũng phun khói đỏ lè muốn nướng Côn Liền thành tro.
Hôm nay tôi nhất định phải bật chế độ đồ sát.
"Đứng lại đó."
Tôi cất giọng, thấy bản thân bình tĩnh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Kiên có vẻ cũng rất hứng thú với diễn biến tiếp theo nên lập tức quay người lại.
Chắc nó không ngờ được nụ cười trên mặt mình bấy giờ chính là nút kích hoạt cho mấy cái núi lửa của tôi đâu nhỉ?
"Mày gọi ai là ô hợp?"
"Tôi nói phong long thế, ai nhột thì là người đó."
"Đúng là cái giá phải trả cho sự thiếu giáo dục đắt thật đấy Kiên ạ.
Đã vác mặt sang làm phiền người ta đúng giờ ăn cơm thì thôi đi, bị đuổi khéo cũng không biết đường cụp đuôi mà về, bon chen ở lại quản cả cách