Vì Lục Tinh không biết Tần Kiết nghe được phần nào nội dung câu chuyện nên trong lòng run sợ mở miệng:
- Tần, Tần tiên sinh, tôi và Trần Ân Tứ lão...!
Chữ "sư" còn chưa nói ra tiếng, Tần Kiết đã bước ngang qua Trần Ân Tứ, sải bước dài vào studio.
Tư thái đó, căn bản không quan tâm đến đề tài bọn người họ vừa nói.
Bước chân của anh rất nhanh, trong mắt cô như cố tình muốn tạo khoảng cách càng xa, càng nhanh càng tốt.
Đáy mắt Trần Ân Tứ hiện một tia cười trào phúng.
Khi Tần Kiết bước qua cô cũng nhấc chân, giẫm trên đôi giày cao gót, mắt nhìn thẳng phía trước, bước đi.
Rất nhanh, khoảng cách của hai người giãn ra.
Lại rất nhanh, thân ảnh một người biến mất ở cửa studio, người kia biến mất ở cửa phòng hóa trang.
Bên ngoài chỉ còn dư lại hai người, liền gật đầu chào khách sáo, sau đó Lục Tinh nhanh chóng vọt vào phòng hóa trang, Đường Cửu vội chạy vào studio, mỗi người tự tìm tổ tông của mình.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Trần Ân Tứ ngồi trước bàn trang điểm cùng với chuyên viên hóa trang đang dùng cọ đánh phấn nền, quay đầu nhìn Lục Tinh, biểu cảm mệt mỏi trên mặt Trần Ân Tứ được thu về.
- Cậu nói cậu xem, tại sao thiếu kiên nhẫn như vậy? Cậu cứ th.ô tục mắng người ta thế, cũng chẳng biết anh ta có nghe được hay không.
Lục Tinh đứng sau lưng Trần Ân Tứ, kéo ghế ngồi xuống:
- Tám mươi phần trăm là nghe được, tiếng "ĐM" của cậu lúc nói ra, thì cửa đã mở.
Cửa chỉ là một tấm ván gỗ mỏng không cách âm, có khi người hướng dẫn chúng ta khi nãy cũng nghe rõ ràng rồi.
Người ta chia tay rồi có thể làm bạn bè hoặc làm người xa lạ.
Cậu thì hay rồi, trực tiếp kéo người ta làm kẻ địch hạng nặng, cái kiểu hận không thể lột da rút gân...!Nếu không phải những năm gần nay, tớ chưa từng nghe cậu nhắc qua anh ta, tớ còn nghĩ cậu từ chỗ người đó mà ra.
Lúc trước Lục Tinh lẩm bẩm với Trần Ân Tứ, nói mười câu cô ấy