Tần Kiết:
- Em cứ nói thẳng, mấy bữa ăn khuya mới khiến điện thoại em im lặng.
Trên mặt Trần Ân Tứ viết đầy câu “Tôi cũng không thể làm chủ điện thoại mình”, mười phút sau cô mới khó khăn nói:
- Cái này, hiện tại em cũng không cách nào trả lời anh ngay được, em phải nói chuyện lại với điện thoại của em.
Nói xong, Trần Ân Tứ trả lại ví tiền cho Tần Kiết, cầm điện thoại mình lên, tỏ ra rất có kinh nghiệm mà hỏi điện thoại:
- Tiểu bảo bối, mấy bữa ăn khuya em mới tự im lặng thế?
- À...Không, bảo bối, em đừng giận, không phải tự kỷ mà là thục nữ, mấy bữa ăn khuya thì em mới thục nữ một chút vậy?
Điện thoại mà Trần Ân Tứ gọi là “Tiểu bảo bối” được đeo ốp lưng màu hồng, còn treo thêm một cục bông nho nhỏ, vẫn đang phát bài “Hôm nay là ngày tốt”.
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ nghiêm túc giao lưu với chiếc điện thoại “Tiểu bảo bối”, biểu cảm rất thần kì, vô cùng chuyên tâm.
Rất nhanh, tầm mắt của anh lại rơi vào căn phòng đằng sau cô.
Ở bàn sách cô để đèn màu vàng ấm áp, trên chiếc laptop dán đầy giấy ghi chú màu hồng, giường phủ một lớp chăn nhung, bức tường ngay trên cô treo đèn nháy hình ngôi sao chiếm hơn một nửa.
Phòng ngủ rất nhỏ, nhưng lại được cô gái trang trí mang đầy cảm giác ấm áp...!
Tần Kiết im lặng đánh giá cả căn phòng mới lần nữa dời tầm mắt lên người thuê trọ nhỏ này.
Người thuê trọ nhỏ vẫn tiếp tục lải nhải với điện thoại.
Làn da cô dưới ánh đèn vàng ấm áp phảng phất như phủ một tầng mờ ảo, có chút không chân thực.
Cô búi tóc củ tỏi, lộ ra đường cong cổ tuyệt đẹp.
Tóc búi lên, xương quai xanh rõ ràng.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi phối với váy đai, mang đầy hơi thở thiếu nữ.
Có lẽ do từ nhỏ anh đã quá quen với những khuôn mặt đẹp, nên tiêu chuẩn về cái đẹp của anh rất hà khắc, nhưng người thuê trọ nhỏ bé này làm anh không thể hà khắc nổi...!
Tần Kiết nhìn chằm chằm vào hàng mi dài của cô một lúc, lại dời xuống đôi môi đóng đóng mở mở của cô.
- Bốn bữa? Năm bữa? Sáu bữa hay tám bữa?
Trần Ân Tứ diễn đủ rồi, quay đầu hướng Tần Kiết:
- Điện thoại em nó nói mười bữa.
Tần Kiết nhìn đôi môi của cô hơi thất thần, khó trách Dung Dữ lại cầu xin anh như xin ông nội để cho cô ở lại.
Rất mau, Tần Kiết lại nhìn vào mắt cô:
- Điện thoại của em biết nghĩ thật đó.
Trần Ân Tứ:
- Điện thoại em nói, cảm ơn anh đã khen.
Tần Kiết cứ thế mà bị chọc trúng huyệt cười, hơi rũ đuôi mắt, nói:
- Được, mười bữa.
Tần Kiết lại nói:
- Anh đi thay đồ, chút nữa gặp nhau ở cửa.
Thừa dịp Tần Kiết thay đồ, cô cũng chỉnh trang lại.
Mười phút sau, hai người một trước một sau rời khỏi nhà.
Không giống lần trước đi ba bước thành một, lần này Tần Kiết đút tay vào túi quần, chậm rãi theo sau Trần Ân Tứ, bước từng bậc xuống dưới.
Thượng Hải vừa vào thu, buổi tối có hơi lạnh, Tần Kiết kéo khoá áo khoác lên:
- Điện thoại của em có nói nó muốn ăn gì không?
Trần Ân Tứ quay đầu nhìn Tần Kiết:
- Điện thoại em nói, nó muốn ăn que xiên.
- Được.
Tần Kiết lười hỏi Trần Ân Tứ muốn ăn ở quán nào.
- Anh mù đường, em dẫn đường đi.
Cũng đã mười một giờ đêm nhưng khu chợ đêm gần tiểu khu lại cực kì náo nhiệt.
Đứng đằng xa cũng nghe được thanh âm buôn bán, tiếng gọi rượu, những lời thúc giục chủ quán lên món.
Xung quanh là tiếng ồn ở đây, Trần Ân Tứ và Tần Kiết chọn một bàn nhỏ, ngồi đối diện nhau.
Tần Kiết đem thực đơn có hơi bẩn, đưa cho Trần Ân Tứ:
- Hỏi điện thoại của em muốn ăn món gì?
Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết cứ hở miệng là điện thoại, cũng thuận theo luôn:
- Điện thoại em nói, nó muốn ăn thịt dê xiên, gân bò, xúc xích nướng, hàu nướng, cà tím nướng, bắp nướng, tôm nướng...!còn có nghêu xào ớt nữa.
Tần Kiết để Trần Ân Tứ gọi món.
Trần Ân Tứ:
- Điện thoại em còn nói nó kiêng ăn, không ăn rau thơm, không lấy cà rốt xắt sợi, không lấy