Trần Ân Tứ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tần Kiết, sửng sốt một hồi mới xoay người cùng ra khỏi nhà hàng.
Trên đường về nhà, Trần Ân Tứ vô cùng im lặng.
Cô im lặng như vậy khiến cho Tần Kiết mỗi lần chờ đèn đỏ, sẽ xoay đầu nhìn cô một chút.
Vài lần Tần Kiết định hỏi cô sao thế, nhưng lời đến bên miệng, anh như đã biết lí do cô không nói chuyện với anh, cuối cùng không nói gì nữa.
Có thể nhìn ra, cô bạn nhỏ muốn giữ khoảng cách với anh, cô càng như thế, anh càng không dám trêu chọc.
Cô gái nhỏ có vẻ hừng hực khí thế, thực ra cô lại rất sợ bị tổn thương.
Cô gọi fans của mình là nhím con, trên thực tế chính cô mới là nhím con.
Nhìn cô rất bình thường, không hề có chút phòng bị, nhưng mãi tới khi thật thân thiết, anh mới phát hiện ra rằng cô biến bản thân thành một chú nhím, biết rõ việc tỏ ra yếu đuối sẽ nhận được nhiều điều, nhưng nhất quyết đeo cho mình sự cứng cỏi.
Nhìn cả người cô đầy gai nhọn, cũng chỉ để bảo vệ chính mình mà thôi.
Phải rất lâu về sau anh mới hiểu vì sao cô lại để mình trở nên như thế, bởi vì cô vốn không hề có cảm giác an toàn.
Cũng rất lâu về sau nữa, anh tò mò, cô rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, mới biến bản thân thành như vậy?
Anh vẫn luôn nghĩ mình rất hiểu cô, nhưng sau này của sau này, rất lâu sau khi anh và cô chia tay, anh chợt nhận ra, hình như anh trước giờ chưa từng hiểu cô.
Xe vừa dừng dưới nhà Trần Ân Tứ, giây sau Trần Ân Tứ tháo dây an toàn, cô định vươn tay mở cửa xe, chợt nhớ trên người vẫn còn khoác áo của Tần Kiết.
Cô nhanh chóng thu tay, cởϊ áσ khoác của Tần Kiết xuống.
Tần Kiết thấy hành động của cô liền lên tiếng:
- Cứ mặc áo đi.
- Không cần.
Trần Ân Tứ không nghĩ ngợi gì đã từ chối ý tốt của Tần Kiết:
- Tôi không muốn chỉ vì phải trả áo khoác cho anh mà lại gặp anh lần nữa.
Tần Kiết: “...”
Xuất phát từ sự lễ phép được giáo dục, sau khi Trần Ân Tứ xuống xe, xếp áo khoác ngay ngắn, để trên ghế lái phụ:
- Tạm biệt.
Nói xong, cô lùi về sau nửa bước, tiết trời vào thu ban đêm độ ấm không cao, hai vai cô run run, chạy vào tòa nhà.
Không lâu sau, bóng dáng của cô hoàn toàn mất hút ở cửa thang máy.
Tần Kiết ngồi trong xe một lúc, mới chuyển tay lái rời đi.
...!
Ngày hôm sau là thứ Hai, sau khi Trần Ân Tứ ăn xong bữa trưa liền đến công ty một chuyến.
Lục Tinh đã ngồi ở công ty cả nửa ngày.
Trần Ân Tứ nhớ đến chuyện hôm qua cô không nghe lời Lục Tinh, tự ý hành động, trước khi vào công ty, cô đặc biệt rẽ sang quán cà phê, mua một ly Vanilla latte mà cô ấy thích nhất.
Đến trước cửa phòng làm việc của Lục Tinh, Trần Ân Tứ cười hì hì gọi “Tinh Tinh”, nhân lúc Lục Tinh còn chưa mở miệng, cô cướp cơ hội đẩy ly cà phê đến trước mặt Lục Tinh:
- Tớ đặc biệt mua cà phê cho cậu đó.
Lục Tinh biết Trần Ân Tứ vì chuyện gì mà nịnh nọt chân chó thế này, vốn dĩ định hù dọa cô ấy một trận, để sau này gặp chuyện phải biết tự lo cho bản thân mình, nhưng khi nhìn khuôn mặt lấy lòng kia, ngay lập tức không dọa nổi:
- Chuyện của tối qua, tớ nghĩ rồi, thật sự cũng không còn biện pháp, càng không thể trách cậu.
Tớ biết tính cách của cậu, vì vậy chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, không bị thương gì xem như là may rồi.
- Còn nữa, kịch bản hôm qua mất rồi, bây giờ tớ để cậu chọn lại một bộ kịch bản mới...!
Lục Tinh nhận ly cà phê, vừa uống, vừa chỉ bàn làm việc của mình:
- Thấy không, chồng đầy, tất cả, cậu tự xem qua, nhìn trúng cái nào thì lấy cái đó.
"Ok." Trần Ân Tứ đồng ý xong, lập tức chạy lạch bạch sang bàn làm việc, bắt đầu xem kịch bản.
Vừa xem, Trần Ân Tứ vừa bình luận:
- Tên não tàn nào viết câu chuyện này vậy? Nữ chính sau khi xuyên không vào hậu cung, nhổ nước bọt trúng hoàng đế, thế là hoàng đế yêu cô ấy? Câu chuyện thiểu năng thế này, tớ không diễn!
- Cái này lại là giả thiết kì lạ gì đây? Vương gia cưới một vị vương phi, vương phi không được đắc sủng, nhưng lại yêu vương gia sâu sắc, có người tặng vương gia tiểu thϊếp,