Khi Tần Nam nghe được hai chữ “Không cần” thì hít sâu một hơi, muốn tiếp tục mắng Tần Kiết “Vậy cháu muốn làm gì?”.
Chỉ là còn chưa hít xong đã bị Tần Kiết nói thêm câu “Luyến tiếc" làm cho nghẹn họng tại chỗ.
Qua một lúc Tần Nam mới bình tĩnh lại, liền nổi giận: “Cháu tỏ ra buồn rầu trước mặt cô làm gì, có giỏi thì thể hiện trước mặt bạn gái cũ nhỏ nhắn của cháu ấy! Tự mà bỏ thêm từ cũ vào sau bạn gái nhỏ nhắn đi!"
“Bày cách cho cháu, cháu thích thì dùng, còn cô ghét nhất là sử dụng những thủ đoạn thiếu đạo đức, sợ nửa đêm bất an trong lòng.
Vừa hay giờ cô có thể về với chú của cháu để ngủ một giấc ngon lành, còn cháu cứ về nhà một mình đi."
Nói xong, Tần Nam cúp máy.
Tần Kiết nghe tiếng tút tút tút từ trong điện thoại, chợt thấy không nói nên lời.
Anh đã nói gì? Làm cái gì? Sao lại mắng anh xối xả? Mắng đã đành, còn đi khoe ân ái cho ai xem?
Nghĩ đến việc bạn nhỏ kia từ chối kịch bản của cô mình, trong lòng anh không vui.
Dù cô anh không nói, anh cũng biết cô gái nhỏ từ chối là vì anh.
Sở dĩ anh nói rằng cô có dự định khác, một phần để vớt vát lại mặt mũi, một phần là muốn nói đỡ cho bạn nhỏ trước mặt cô mình.
Biện pháp kia của cô anh thật sự rất vô vị.
Anh giới thiệu kịch bản cho cô là anh tự nguyện, cô không nhận, anh cũng không thể nào trách cô.
Rõ ràng là anh cam tâm tình nguyện, cần gì phải làm rối tung mọi chuyện.
Thật vô nghĩa.
Thích thì phải chờ đợi, không thích cũng không nên làm những chuyện lòng vòng.
Nếu làm theo cách của cô anh, quanh đi quẩn lại khiến cô bạn nhỏ không vui, cuối cùng vẫn là anh đau lòng.
Tâm trí anh đúng là bị lừa đá, luẩn quẩn trong lòng mãi không dứt ra được.
Khó chịu trong lòng Tần Kiết từ từ cũng vơi đi.
Anh chuẩn bị nhấn ga, chợt nhớ đến bưu phẩm đặt trên ghế lái phụ của mình, tâm tình như nở hoa.
Cô gái nhỏ tặng ảnh kèm chữ ký cho anh...!
Tần Kiết không chờ được tới khi về nhà, ngay lập tức anh dùng chìa khóa xe để mở bưu phẩm.
Đập vào mắt anh là một chiếc hộp vuông màu hồng tinh xảo.
Ây, cô gái nhỏ vẫn tỉ mỉ như vậy, chỉ một bức ảnh chữ ký mà cũng gói dễ thương thế này.
Tần Kiết chép miệng, mở hộp ra, đập vào mắt là một bộ nội y màu hồng phấn, anh lập tức xanh mặt.
...!
Trần Ân Tứ sau khi về nhà, thay một bộ quần áo thoải mái rồi mở máy tính, bắt đầu tra những dữ liệu về chữa bệnh +AI.
Trên mạng có rất nhiều thông tin, Trần Ân Tứ vừa xem đã xem một mạch ba tiếng, cho đến khi màn đêm buông xuống, cô mới xoa cổ nhức mỏi vì ngồi trước máy tính một thời gian dài, rồi gập màn hình máy tính lại.
...Rất xin lỗi, cô xem lâu như thế nhưng mặt cô vẫn ngơ ngác.
Những thông tin ấy, mỗi chữ cô đều hiểu, nhưng khi liên kết lại với nhau thì giống như đọc sách trời, ngay cả dấu chấm câu cô cũng thấy xa lạ.
Trần Ân Tứ uống một ly nước, ăn chút thực phẩm ít calo xem như
xong bữa tối, sau đó bắt đầu đọc kịch bản.
Có thể thấy kịch bản được đầu tư rất công phu, câu chuyện dễ hiểu, nhưng do không biết nhiều nên Trần Ân Tứ không cảm được chiều sâu của kịch bản.
Cho dù kĩ thuật diễn của cô có tốt đến đâu cũng rất khó để nhập vai, không thể thổi hồn vào nhân vật, đi thử vai chắc chắn sẽ bị pass.
Trần Ân Tứ tiếp tục bỏ ra thêm hai tiếng cũng không xem được kết quả gì từ kịch bản, cô rót một ly rượu vang đỏ, làm ổ trên ban công nhìn hàng nghìn ngọn đèn lung linh ngoài cửa sổ, lòng chùng xuống.
Uống gần nửa ly, Trần Ân Tứ lấy điện thoại, từ nhật kí trò chuyện với Lâm Nhiễm, cô xem phần phỏng vấn của Tần Kiết.
“Chỉ có toàn dân khỏe mạnh, nhà nhà mới khá giả...Tôi muốn vì Trung Quốc khỏe mạnh mà đóng góp sức lực.”
Video