Trần Ân Tứ như nghe được một câu chuyện hài hước, chợt cười:
- Khóc?
Tuy rằng nói xấu sau lưng mà bị phát hiện thì cực kỳ ngượng và đuối lý, nhưng cô nhớ đến việc mấy tháng nay bị dân mạng chửi đều do cái tên cẩu thối trước mặt này gây ra.
Bị chửi có thể không tính nhưng các hợp đồng của cô cũng mất luôn, ngượng ngùng với đuối lý gì chứ, tất cả đều vô nghĩa.
Dù sao nghe cũng nghe rồi, Trần Ân Tứ quang minh chính đại trừng lại Tần Kiết, gân cổ lên:
- Tôi mắng anh đó, anh rơi nước mắt?
Khí thế: “Ai khóc? Con mắt nào của anh thấy tôi khóc?”
Tần Kiết cao hơn Trần Ân Tứ rất nhiều.
Dù cho Trần Ân Tứ mang giày cao gót cũng phải ngước lên mà nhìn.
Đôi giày cao như thế, vẫn chưa làm cô mãn nguyện, bản thân không muốn bị thua thiệt, nên cô ưỡn người thẳng như cây bút.
Lục Tinh đang bụm mặt, liền lén kéo kéo làn váy Trần Ân Tứ.
Nhận được tín hiệu của Lục Tinh, Trần Ân Tứ tưởng cô ấy nói mình đừng chọc Tần Kiết nữa, lại càng tức hơn, nên nhanh chóng chêm thêm hai câu.
Nhận định bản thân cực kỳ có lý, Trần Ân Tứ nâng cao giọng:
- Với lại, khóc thì đã sao? Anh chưa từng khóc? Lúc mới sinh ra ai mà chả khóc oa oa!
Lục Tinh âm thầm xoay người, hận không thể lập tức đâm đầu vào tường để ngất ngay tại chỗ.
Tần Kiết đang rũ mắt, đột nhiên nâng mí, nhìn về hướng Trần Ân Tứ.
Đôi mắt anh đen nhánh đánh giá cô một lượt từ trên xuống, sau đó cười như có như không một cái, rồi quay người bước đi.
Anh rất cao, chân lại dài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Cãi lộn với người ta, khó nhất là việc dập lửa, hơn hết đối phương căn bản chẳng thèm quan tâm mình.
Trần Ân Tứ bị Tần Kiết chọc tức:
- Tinh Tinh, cậu xem, tên đó là cái loại gì? Cẩu nam nhân kia lúc rời đi bỏ lại cái ánh mắt như nào? Coi