Chương 135 NGỦ ĐI, TRONG MƠ CÁI GÌ CŨNG CÓ
Cánh tay Tần Kiết bị thương mấy chỗ, ngoài hai ba chỗ khá sâu vẫn đang rỉ máu thì những chỗ khác chỉ như bình thường không cẩn thận bị đứt tay mà thôi, đã tự động cầm máu trên đường về nhà rồi.
Những chỗ khá sâu thực ra cũng chẳng sâu lắm, xử lý rất đơn giản, trong đó có một chỗ gần mặt trong cánh tay, lúc Trần Ân Tứ khử trùng, dẫu đã né tránh hết sức, khóe mắt vẫn liếc thấy ngực Tần Kiết.
Nhiệt độ phòng Tần Kiết hình như hơi nóng, Trần Ân Tứ nóng đến nỗi hơi khó thở, động tác bôi thuốc cũng chậm hẳn lại.
"Trần Hề?"
Thấy Tần Kiết đột ngột lên tiếng gọi, Trần Ân Tứ "hả" một tiếng.
Đợi một lát không thấy Tần Kiết trả lời, cô ngẩng lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn tay mình, bèn nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện thấy tăm bông trong tay chẳng biết đã dừng lại tự bao giờ.
Không ngờ cô lại ngẩn ra ngắm ngực anh đến thất thần...
Trần Ân Tứ định thần lại, tai nóng bừng, len lén nhìn Tần Kiết, thấy anh vẫn nhìn chiếc tăm bông đờ ra tại chỗ trong tay cô thì chột dạ, vô thức lên tiếng bắt bẻ trước, "Trần Hề cái gì mà Trần Hề? Chẳng lẽ anh không biết các nàng tiên bé nhỏ đều rất quý giá sao? Tôi bôi thuốc cho anh bao lâu, tay mỏi nhừ cả ra rồi, nghỉ một tý thì sao hả?"
Tần Kiết bị mắng bèn nhếch mép, "Vậy tôi giúp em...!xoa xoa nhé?"
"Không cần!" Tai Trần Ân Tứ càng đỏ hơn, vì ngượng nên động tác bôi thuốc của cô hơi mạnh.
Tay Tần Kiết hơi run lên, nhưng anh vẫn cắn răng không nói rằng cô làm mình đau.
Nhận ra phản ứng của anh, mặt Trần Ân Tứ nóng bừng, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hẳn.
Đây là lần đầu cô băng bó vết thương cho người khác nên hơi lúng túng, gạc đắp xiên xẹo như trẻ con lớp Một tập viết chữ, cực kỳ xấu xí.
Tần Kiết nhìn kiệt tác của Trần Ân Tứ, nhướng mày chậc một tiếng, "Miếng gạc này của em có cá tính ghê, mép còn vểnh lên kia, định bay à?"
Trần Ân Tứ: "..."
Nói thực lòng, Trần Ân Tứ nhìn tác phẩm của mình cũng không cách nào làm trái lương tâm mà nói nổi một câu "cũng được".
Nhưng có những thứ cô chê thì được, không cho phép Tần Kiết chê.
Trần Ân Tứ: "Làm sao? Còn muốn tôi thắt nơ bướm cho anh nữa à?"
Tần Kiết: "Tôi cũng muốn thế thật đấy."
Trần Ân Tứ cười mỉa, "Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."
Tần Kiết cười khẽ, không đấu khẩu với cô.
Trong mơ cái gì cũng có...!trong mơ cái gì cũng có, nhưng trước mắt mới là thực.
Tần Kiết tắt hẳn nụ cười, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Trong phòng lặng đi, Trần Ân Tứ cũng chẳng hiểu sao không khí lại trở nên lạ lùng khó tả như vậy, cô ngồi trên sô pha một lúc, thấy đã quá mười hai giờ, bèn cầm di động đứng lên, "Vết thương xử lý xong rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây."
Tần Kiết đứng dậy, "Đợi một phút, tôi lên gác mặc áo rồi đưa em về."
Trần Ân Tứ lắc đầu, "Thôi khỏi, tôi đeo khẩu trang mà, ra đường vẫy xe được rồi."
Tần Kiết đi thẳng lên gác, "Vậy cứ coi như tôi là tài xế em vẫy được đi."
Trần Ân Tứ: "..."
Chưa đầy một phút sau, Tần Kiết mặc một chiếc hoodies đi xuống.
Nửa đêm đường vắng, hơn hai mươi phút đã đến nhà Trần Ân Tứ.
Xe vừa đỗ lại, Trần Ân Tứ đang định chào ra về thì di động của Tần Kiết reo lên.
Anh nhìn số gọi tới rồi bắt máy, "ừm" một tiếng, đoạn đưa cho Trần Ân Tứ, "Tìm em đấy."
Trần Ân Tứ như nghe thấy chuyện lạ, nhìn Tần Kiết mất mấy giây, thấy có vẻ anh không đùa mới nhận di động áp lên tai, "Alo, xin hỏi..."
"Hỏi cái gì mà hỏi?" Giọng Lục Tinh vang lên ở đầu kia, "Chị nhắn WeChat em không trả lời, đành phải gọi điện, muộn thế này rồi, em về nhà chưa đấy?"
"Em về đến dưới nhà rồi."
"Về nhà an toàn là tốt, mai gặp lại nhé."
Nói chuyện với Lục Tinh xong, Trần Ân Tứ trả di động lại cho Tần Kiết rồi mới nhận ra Lục Tinh điện thoại cho mình sao lại gọi vào máy Tần Kiết, vội quay sang nhìn anh, "Anh mua chuộc người bên cạnh