Chương 139 TÌNH YÊU NGƯỜI THÚ ÁC ĐỘC
Giang Noãn đáp lại bằng mấy tiếng “ồ”, “Hồi nhỏ tôi cũng sống ở dưới quê mấy năm, cùng với bà nội.
”
“Tôi cũng coi như từng sống ở quê, nhưng là một thị trấn nhỏ, hồi đó ba mẹ tôi đều bận bịu công việc ở nước ngoài, không thể chăm sóc tôi, nên đành vứt tôi cho ông nội.
”
“Bây giờ ba mẹ tôi cũng đang sống dưới quê, muốn đón họ lên thành phố, nhưng vẫn chưa có khả năng ấy, hi vọng hệ thống điều trị u bướu thông minh có thể thành công, đến lúc đó có thể nhận được chút tiền thưởng.
”
“…”
Chủ đề nói chuyện lại được chuyển từ show của Trần Ân Tứ sang chuyện khác.
Trần Ân Tứ không quá để bụng, cô cúi đầu, chăm chú gắp hành vụn rắc trên sườn.
Cô không hề để ý Tần Kiết ngồi kế bên nhìn chằm chằm cô rất lâu sau khi cô nói “trước tám tuổi tôi đều sống dưới quê.
”
Bữa ăn kéo dài đến hai giờ kém mười, còn mười phút nữa phải vào làm, mọi người mới giải tán.
Tần Kiết gọi phục vụ đến thanh toán, Dung Dự vẫn nhớ Trần Ân Tứ nói sẽ giới thiệu đối tượng cho mình, nên trước khi trả tiền, anh ta lấy điện thoại ra: “Nữ thần, dù hai chúng ta đều trong nhóm của Nhiễm Nhiễm, nhưng em từng từ chối kết bạn WeChat với anh, bây giờ anh có thể kết bạn với em được chứ?”
“Được.
” Trần Ân Tứ mở mã QR, đưa đến trước mặt Dung Dự, “Anh quét mã của em nhé?”
“Được.
” Dung Dự vừa ấn điện thoại vừa nói, “Nữ thần, em có người chị em xinh đẹp nào, nhất định phải nhớ đến anh đấy, nửa đời sau của anh dựa cả vào em…”
Dung Dự mở ứng dụng quét, đặt điện thoại đối diện với điện thoại của Trần Ân Tứ, có điều còn chưa quét xong mã QR của cô, một chiếc thẻ in mã QR khác che kín màn hình điện thoại Trần Ân Tứ.
Một giây sau, di động của Dung Dự thông báo đã quét mã thành công, màn hình hiện lên trang thanh toán.
Tần Kiết ngồi bên cạnh Trần Ân Tứ thong thả đọc một dãy số: “Tổng cộng 2456, đã quẹt mã thanh toán rồi, vậy thuận tiện chuyển tiền luôn đi.
”
Dứt lời, Tần Kiết lấy điện thoại trên tay Trần Ân Tứ, đứng dậy bỏ đi.
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm ngón tay trống không của mình mấy giây, chớp mắt mấy cái mới đứng lên đuổi theo Tần Kiết.
Hừ, là đuổi theo điện thoại.
Hành động của Tần Kiết làm Dung Dự trợn mắt đơ người mất một lúc, sau đó anh ta chầm chậm thốt ra một câu: “Đậu má?”
Anh ta vừa chuyển tiền, vừa lầu bầu: “Mối tình người thú độc ác.
”
Đường Cửu: “Mối tình gì cơ?”
Dung Dự: “Nữ thần và Tần cẩu chính là mối tình người thú.
”
Đường Cửu: “! Xời.
”
Trần Ân Tứ đuổi theo Tần Kiết tận đến khi ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy anh đang thong thả chậm rãi đi bộ về phía công ty.
Cô rảo bước đuổi theo, duỗi tay trước mặt Tần Kiết: “Trả điện thoại cho tôi.
”
Tần Kiết nhìn chằm chằm lòng bàn tay trắng ngần mềm mại của cô: “Điện thoại nào?”
Trần Ân Tứ tức cười: “Anh nói xem điện thoại nào? Điện thoại của tôi! Không dưng anh lại đi cướp điện thoại của tôi làm gì?”
Chuyện hay ho anh làm, chẳng lẽ tự anh không biết à?
Tần Kiết không – hề – hay – biết – mình – đã – làm – gì trả lời bằng vẻ thản nhiên không gì sánh bằng: “Thế à?”
Trần Ân Tứ tức đến nỗi muốn cắn người: “! ”
Người vô liêm sỉ như thế này quả là hiếm thấy trên đời.
Trần Ân Tứ không muốn nói thêm gì với Tần Kiết nữa, dứt khoát sờ túi áo anh cho nhanh.
Tần Kiết không hề ngăn cô lại, mặc cô lấy hai chiếc điện thoại trong túi áo măng tô của anh.
Trần Ân Tứ tịch thu được tang chứng vật chứng thầm nhủ, để xem anh cãi thế nào.
Một giây sau, cô cầm chiếc điện thoại màu trắng của mình đưa tới trước mặt Tần Kiết: “Anh nhìn cho kĩ đi, đây là gì?”
Cô lại đưa màn hình di động đến gần mặt mình, một lúc sau nó tự động mở khóa: “Anh nhìn thấy chưa, đây là điện thoại của tôi! Còn dám nói anh không lấy điện thoại của tôi, lần này thì mất mặt chưa?”
Nét mặt Tần Kiết không hề đổi sắc nhìn đăm đăm điện thoại của Trần Ân Tứ một hồi, sau đó chỉ thốt một tiếng “ờ”, rồi ngước mắt lạnh nhạt nói với Trần Ân Tứ: