Chương 146 THEO DÕI HỘ EM ĐẤY
Trần Ân Tứ quay đầu nhìn sang bức tường ngăn giữa hai phòng ngủ.
Chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới cảnh anh ấn mình vào cánh cửa ở huyền quan.
Cô huơ cả hai tay lên định cào anh nhưng bị anh dùng một tay tóm cả hai cổ tay, ghì chặt phía trên đỉnh đầu, lúc anh hơi cúi đầu nói chuyện với cô, giọng rất nhẹ nhàng...
Nghĩ mãi nghĩ mãi, mặt Trần Ân Tứ đỏ bừng lên, một lúc sau, trong đầu cô lại hiện lên cảnh anh chỉ khoác một chiếc khăn tắm, vội giơ cả hai tay lên, ra sức đập vào mặt mình.
Trần Ân Tứ chỉ sắm vai phụ nên điều kiện ăn ở rất tệ, quần áo cũng chẳng được giặt cho, cô kéo va li ra, phân loại quần áo bẩn rồi ôm vào nhà tắm.
Trong lúc máy giặt hoạt động, cô tiện thể dọn dẹp lại căn phòng đã bao ngày không ở của mình.
Thay ga giường xong, cô nằm bò ra giường, đang định chợp mắt một lát thì nghe tiếng cửa phòng khách mở ra.
Ngỡ là chuyển phát nhanh hoặc người phòng bên gọi nước uống, nào ngờ mở cánh cửa cũ xì ra, cô lại trông thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung như mình.
Cô nàng nọ ăn mặc rất model, cắt tóc ngắn kiểu già dặn.
Trông thấy cô, cô ta mỉm cười, "Chào cậu, mình tìm Tần Kiết."
Trần Ân Tứ thu lại ánh mắt đánh giá, "ừm" một tiếng rồi tránh đường.
"Có dép đi trong nhà không?" Cô gái kia ngập ngừng chưa bước vào.
Trần Ân Tứ lấy một đôi dép lê dùng một lần trong tủ giày ra đưa cho cô ta.
Đợi cô ta đổi dép xong, Trần Ân Tứ chỉ phòng ngủ chính, "Anh ta ở phòng đó."
Cô gái nọ cười thân thiện, cảm ơn cô rồi đi thẳng về phía phòng ngủ chính.
Trần Ân Tứ vừa quay về phòng vừa liếc nhìn cô gái kia, thấy cô ta giơ tay ra gõ cửa phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính mở ra ngay, Tần Kiết thấy cô gái nọ liền né người nhường đường, để cô ta vào.
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ chính vừa bị đóng lại giây lát rồi đẩy cửa phòng mình.
Nằm lại xuống giường, cô chợt thấy tỉnh như sáo.
Trần Ân Tứ dỏng tai lắng nghe động tĩnh phòng bên, đợi chừng nửa tiếng, phòng bên vẫn chưa nghe tiếng mở cửa, cô không nhịn nổi bèn bò dậy lại ngồi trước chiếc bàn kê sát với bức tường chung với phòng Tần Kiết.
Gian phòng này cách âm cũng không tốt lắm, nửa đêm thỉnh thoảng cô cũng nghe thấy tiếng Tần Kiết ho hắng, nhưng hôm nay bức tường này lại như bị làm phép, bưng bít hết mọi âm thanh phòng bên.
Trần Ân Tứ bồn chồn ngồi chơi máy tính một lúc rồi lại chống cằm nhìn bức tường trước mặt, bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ.
Cô gái nọ rất xinh, chân dài eo thon, còn có ngực...
Giờ đã hơn mười giờ tối, cô ta và tay phòng bên đã ở trong phòng gần một tiếng rồi...
Trần Ân Tứ không chịu nổi đứng bật dậy, áp tai vào vách tường nghe ngóng.
Tiếc rằng chẳng nghe thấy động tĩnh gì.
Cô nghiến răng nhẫn nhịn hai mươi phút, cuối cùng vẫn không kìm được mà xồng xộc đi ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng Tần Kiết, Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm cánh cửa, giơ tay lên mấy lần mới ngập ngừng gõ nhẹ.
Nửa phút sau, sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân.
Tiếng chân càng lúc càng gần, Trần Ân Tứ chợt thấy muốn chạy, nhưng chưa kịp hành động thì đã nghe cánh cửa trước mặt xạch một tiếng, bị Tần Kiết kéo ra một nửa, "Sao vậy?"
"Tôi..." Trần Ân Tứ đang len lén đảo mắt định dòm vào phòng Tần Kiết, mới nói được nửa câu đã ngừng lại.
Hơn mười giây sau, chạm phải ánh mắt Tần Kiết, cô mới chột dạ nhìn thẳng, vờ trấn tĩnh nói, "...!Vừa rồi tôi mới đọc được một công thức nấu ăn khá hay, định làm thử, nên muốn hỏi thuê xoong nồi bát đũa của anh được không?"
Vì thuê chung phòng nên Trần Ân Tứ không định nấu nướng, cũng chẳng chuẩn bị xoong nồi bát đũa.
Tần Kiết gật đầu, "Cứ dùng