Chương 151 ANH CÓ THỂ CHỜ EM ĐƯỢC KHÔNG?
Tần Kiết: “…”
Ba giây sau, Tần Kiết hơi cúi đầu xuống nhìn thắt lưng da của mình, thầm nghĩ, cô nhóc này lại giở tính láu cá hằng ngày ra rồi.
Khi Tần Kiết cúi xuống, Trần Ân Tứ cũng sực tỉnh rốt cuộc mình đã nói gì, chỉ thiếu điều cắn đứt lưỡi mình.
Cô căng thẳng làm gì? Bây giờ ổn rồi mà? Lời nói ra còn không bằng ban đầu…
Trần Ân Tứ vừa xấu hổ muốn đánh chết mình, vừa điên cuồng nghĩ cách cứu vãn lại cục diện.
Khi cô đang khó khăn tìm cách giải thích, định nói với Tần Kiết: Có một sao nam, tôi rất thích người đó, thương hiệu thắt lưng da này do anh ta làm đại diện.
Nào ngờ cô vừa mở miệng, còn chưa thốt được từ nào, Tần Kiết đang ngồi trong xe liền lên tiếng trước: “Vậy… em cởi đi?”
Lời đã đến bên miệng Trần Ân Tứ, tự nhiên bị nghẹn cứng.
… Tôi thích cái thắt lưng của anh.
… Vậy em cởi đi?
Mười giây sau, Trần Ân Tứ cuối cùng cũng nhận ra nội dung cuộc đối thoại giữa cô và Tần Kiết bèn đóng sập cửa xe, bước vào tòa nhà mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Tần Kiết dõi theo bóng lưng cô, mỉm cười, sau đó chờ cô vào thang máy, anh mới giẫm ga rời khỏi đây.
Về đến nhà, Trần Ân Tứ thay giày, vùi đầu vào chiếc gối trên sô pha.
Sao lúc nào cô cũng hay quên vậy, đứng trước mặt Tần Kiết mà toàn ăn nói không thèm suy nghĩ.
Trước đây đã thế, bây giờ cũng không khác gì.
Trần Ân Tứ càng nghĩ càng thấy mất mặt, liền hậm hực ngồi bật dậy, bắt đầu đấm túi bụi vào chiếc gối.
Cho đến khi giải tỏa được hết nỗi xấu hổ trong lòng, cô bèn ôm gối, lại tựa người vào sô pha.
Cô yên lặng nhìn chằm chằm màn hình ti vi đen thui đằng trước hồi lâu, rồi nghiêng đầu nhìn cửa sổ sát đất.
Ánh chiều tà sót lại nhuộm ban công thành màu đỏ cam nhạt.
Khung cảnh này giống như năm ấy, cô kéo vali rời khỏi gia đình, gõ cửa nhà anh, gặp anh lần đầu.
Trần Ân Tứ thất thần một lát, nghĩ đến lúc mình gọi tên anh khi xuống xe ban nãy, suýt nữa cô đã buột miệng nói hết.
Cô hoàn toàn chẳng muốn nói: “Tôi rất thích thắt lưng của anh.
”
Cô muốn nói rằng: “Tần Kiết, anh có thể chờ em được không?”
Anh đi nhanh quá, có thể bước chậm lại, chờ em được không?
Trần Ân Tứ hơi mím môi, một lúc sau, cô chửi thề một tiếng, ném gối đi, đứng dậy vào phòng sách.
Chờ cái gì mà chờ?
Trần gia cô cần người khác chờ à?
Không bước kịp được thì sao? Cô có thể chạy mà!
Không biết có phải do gần đây ở cao ốc Ngân Hà một thời gian, hay vì chiều nay được tận mắt chứng kiến cuộc phẫu thuật đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ và chấn động, Trần Ân Tứ đọc lại kịch bản “Sinh mệnh” lại càng cảm thấy gần gũi hơn, cảm giác xa cách không thể nào nhập vai được của hồi trước đã vơi bớt.
Câu chuyện bắt nguồn từ cuộc sống, câu này không hề sai chút nào, Trần Ân Tứ đọc lại nhân vật trong kịch bản, phát hiện ra vai chính diện đều có thể tìm thấy bóng dáng tương tự trong cao ốc Ngân Hà.
Chẳng hạn như nam phụ số ba vì chữa bệnh +AI nên vẫn chưa kết hôn, có phần giống với Giang Noãn đến bây giờ vẫn chưa lấy chồng.
Hay chẳng hạn như nam phụ số năm thoạt nhìn có vẻ mọt sách, khá giống với Hà Thường giành được thủ khoa đại học hai năm liên tiếp, điểm chung lớn nhất của họ là thường ngày trông ù lì, không thích nói chuyện, gặp trở ngại khi giao tiếp với người xung quanh, nhưng khi nhắc đến chữa bệnh +AI thì như biến thành người khác vậy, nói năng lưu loát, mạch suy nghĩ rất rành rọt.
Tuy những nhân vật này không phải là vai diễn của Trần Ân Tứ, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức mình để hiểu nhân vật và tình tiết mà hiện giờ cô có thể cảm nhận được.
Cô tin chắc rằng một diễn viên tốt phải diễn được một bộ phim hay, không chỉ học thuộc câu thoại của mình, mà còn phải cảm nhận được sự tiếp xúc giữa nhân vật của mình và nhân vật khác.
Vì chỉ khi thế, diễn viên mới thật sự hòa vào câu chuyện, mới dành cho vai diễn tình cảm thật sự.
Trần Ân Tứ đọc một mạch hết ba tập kịch bản mới dừng lại, cô sợ mình thần kinh thô, quay đi quay lại liền quên ngay những gì mình vừa đọc, nên cầm bút