Chương 153 BIẾT NGAY EM SẼ CHẠY MÀ
Trần Ân Tứ ngồi một lúc trong phòng trà nước, nhớ lại những gì Dung Dự và Đường Cửu nói trong bữa cơm ở nhà Lâm Nhiễm.
Cách một tấm kính, cô nhìn thấy Tần Kiết ngồi trên chiếc sô pha màu đen trong góc phòng thí nghiệm, đang mở hộp cơm ra.
Khi Tần Kiết rút đôi đũa dùng một lần ra, ma xui quỷ khiến thế nào Trần Ân Tứ lại giơ điện thoại lên, mở đồng hồ tính giờ.
Tần Kiết ăn cơm đâu chỉ là nhanh, mà quả thật phải gọi là thần tốc, hoàn toàn không giống lúc anh dùng cơm với cô.
Anh cực kì đẹp trai, dù anh không ngừng nhét thức ăn vào miệng, nhưng cũng không hề tạo cho người khác cảm giác phàm ăn tục uống, mà thay vào đó là dứt khoát nhanh nhẹn.
Nếu không phải Trần Ân Tứ biết Tần Kiết chưa từng ngập ngũ, cô sẽ tưởng anh đã đi lính nhiều năm, nên mới tạo thành thói quen nói gãy gọn rành mạch, ăn uống cũng nhanh nhẹn không lề mề.
Đến khi Tần Kiết buông đũa xuống, Trần Ân Tứ cúi đầu xuống nhìn đồng hồ tính giờ trên điện thoại.
Tám phút mười bảy giây.
Thời gian còn không đủ cho cô uống một bát canh…
Trần Ân Tứ bĩu môi, rời khỏi ứng dụng tính giờ.
Thật ra cô cũng không hiểu tại sao mình lại chạy đến cao ốc Ngân Hà, càng không hiểu tại sao mình còn gọi cơm hộp cho Tần Kiết.
Cô cảm thấy hành vi của mình tối nay hơi kì lạ… không, có lẽ là từ buổi chiều, sau khi xem xong ca phẫu thuật ấy, cô đã bắt đầu kì lạ rồi.
Kì lạ là, cô suýt nữa buột miệng hỏi những câu như anh có thể chờ em không?
Đây không phải là phong cách Trần gia cô nên có, đậu má, quá mất hình tượng rồi.
Trần Ân Tứ “đánh chết cũng không muốn để người khác biết cô đã làm những chuyện này” cất điện thoại, chuẩn bị lặng lẽ đi như lúc lặng lẽ đến.
Nhưng cô mới bước được mấy bước, điện thoại trong tay rung lên một cái, cô mở màn hình ra theo thói quen, nhìn thấy tin nhắn Tần Kiết gửi.
Thầy Tần: “Kể cho em nghe một chuyện nhé.”
Nửa đêm nửa hôm kể chuyện ma hả?
Trần Ân Tứ ngoái đầu lại nhìn phía sau, thấy Tần Kiết đang ngồi trước máy tính, nghiêm túc nhìn tờ giấy đang cầm trong tay.
Trần Ân Tứ nhanh chóng trông thấy Tần Kiết đặt tờ giấy đó xuống, cầm điện thoại lên.
Ngón tay anh lướt thoăn thoắt trên màn hình một lúc, sau đó điện thoại trên tay cô lại rung lên lần nữa.
Thầy Tần: “Tối nay tôi tăng ca ở công ty, đang tăng ca thì có người gọi điện thoại đến, bảo tôi xuống dưới tòa nhà lấy đồ ăn, nhưng tôi hoàn toàn không gọi đồ ăn, thần kì không?”
Hóa ra câu chuyện anh muốn kể là thế.
Trần Ân Tứ trong lòng đã biết thừa mọi chuyện, nổi lòng từ bi phối hợp với thầy Tần: “Thần kì, quá thần kì!”
Để diễn xuất thêm chân thật, Trần Ân Tứ còn gửi một icon “mắt tỏa sáng hình sao”, tỏ vẻ mình cực kì mong đợi diễn biến tiếp theo: “Sau đó thì sao? Anh đi lấy đồ ăn à?”
Thầy Tần: “Cứ tưởng ai gửi bom cho tôi chứ, nên mới đi nhận bom.”
Bom?
Trần Ân Tứ hừ mũi, thầm nghĩ, đúng là tôi nên gửi bom cho anh thật.
Thầy Tần: “Kết quả, không phải là bom, mà là đồ ăn thật.”
Trần Ân Tứ mím môi mím lợi, gõ chữ: “Hình như anh rất thất vọng khi thấy không phải là bom.”
Cô tự nhủ, nếu anh dám nói thất vọng, tôi sẽ chế bom nước, đập chết anh.
Thầy Tần: “Bình thường thôi, không thất vọng, nhưng có một câu đố.”
Coi như anh biết điều...!cô thầm “dọn sạch” lời phê bình trong lòng, hỏi lại: “Câu đố thế nào?”
Thầy Tần: “Bên trên hóa đơn của cơm hộp có một câu ghi chú, nội dung là, ‘đến từ một người có trái tim lương thiện, đoán xem tôi là ai’.”
Hóa ra ý anh là câu đố đấy, chắc là anh không giải ra được...
Trần Ân Tứ rất bình tĩnh trả lời: “Đã giải ra chưa?”
“Chưa.”
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, không giải ra được cũng bình thường, cô mà nặc danh thì không ai đoán ra được.
Thầy Tần: “Giáo viên ra đề hơi qua loa, đã tiết lộ đáp án trước rồi.”
Trần Ân Tứ chớp mắt, trong nháy mắt đầu óc không kịp nhảy số.
Tiết lộ đáp án trước là sao?
Chắc không phải anh đã đoán được ra cô, nên cố tình nhắn tin lừa cô đấy chứ?
Trần Ân