Chương 156 CHUYỆN TỐI QUA
Một phút sau, Tần Kiết thấy đèn trên tầng sáng lên, anh biết cô đã về đến nhà.
Ngọn lửa trong cơ thể vẫn chưa tắt, Tần Kiết không vội chui vào xe mà tiếp tục tựa vào thân xe, lấy di động ra mở khóa màn hình.
Bức ảnh năm năm trước của cô lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Ngày đó anh và cô cùng Dung Dự đi ăn lẩu, chỉ vì muốn trêu chọc cô nên anh học theo tư thế chụp ảnh của cô.
Khi ấy cô chỉ chụp cho anh một tấm, nhưng anh lại chụp cho cô những hai tấm.
Tấm đầu tiên là dáng vẻ cô sau khi ăn uống no nê.
Tấm thứ hai là vẻ mặt ngờ nghệch của cô khi nhìn vào ống kính.
Tấm nào tấm nấy đều đáng yêu không chịu nổi.
Tần Kiết vuốt đi vuốt lại hai tấm ảnh kia, ngắm nghía hồi lâu mới lướt màn hình nhìn đến tấm tiếp theo.
Đó là một tấm ảnh chụp chung của họ, ban đầu anh thừa dịp cô không chú ý nên chụp trộm.
Trong ảnh, anh và cô ngồi ở hàng gần cuối trên chiếc xe buýt, vị trí của cô ở sát cửa sổ, còn anh thì ở gần lối đi.
Anh và cô mỗi người đeo một bên tai nghe, hôm đó tâm trạng cô không tốt lắm, cứ quay mặt nhìn ra ngoài ô cửa, còn anh ngồi bên cạnh ngắm bóng hình cô in lên cửa kính xe.
Ảnh này chụp ngay vào ngày...!anh tỏ tình với cô.
Cũng chính vào ngày...!họ xác lập quan hệ, là kiểu...!chính thức ở bên nhau.
Tần Kiết nhìn chằm chằm tấm ảnh, suy nghĩ trôi dạt về nơi nào.
....
Ngày hôm sau, sau khi Tần Kiết không kiềm lòng được hôn Trần Ân Tứ, họ gặp mặt nhau ngay cửa phòng tắm.
Cô vừa tắm xong, khắp người là hương sữa tắm thơm ngát và hơi ẩm vừa tắm nước ấm.
Còn anh thì mới tỉnh ngủ, đầu bù tóc rối, hai mí mắt bị dụi thành ba mí, miệng còn đang ngáp dài.
Cuộc chạm trán bất thình lình khiến cả hai đứng nghệt mặt.
Sau khi trố mắt nhìn nhau hồi lâu, Tần Kiết mới "ồ" lên rồi thản nhiên nói "Chào buổi sáng".
Để né tránh Tần Kiết, Trần Ân Tứ tranh thủ nửa đêm chạy đi tắm, không ngờ vẫn chạm mặt anh.
Lúc này đầu óc cô còn hơi mụ mị, nghe anh bảo "Chào buổi sáng" trong khi rõ ràng trời vẫn tối đen như mực, vậy mà cô cũng nói "Chào buổi sáng" theo anh.
Tần Kiết chỉ vào phòng tắm: "Dùng xong rồi hả?"
Trần Ân Tứ gật đầu, lách mình sang một bên: "Dùng xong rồi."
Tần Kiết vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Trần Ân Tứ trở về phòng ngủ phụ, cũng trở tay khóa cửa.
Tần Kiết cầm lấy bàn chải đánh răng, vô tình nhìn ra cửa sổ phòng tắm, thấy ngoài trời tối đen mới hoàn toàn cạn lời với chính mình.
Chào buổi sáng á? Đúng là sáng thật, mới rạng sáng luôn, ngay giờ đầu tiên của ngày mới.
Trần Ân Tứ nằm trên giường, quấn kín chăn, đỏ mặt.
Nụ hôn tối qua mà cô cố gắng lắm mới quên đi được lại hiện lên trong tâm trí.
Cuối thu Thượng Hải đã se lạnh, nhưng cô lại nóng đến mức ngột ngạt.
Cô quỳ lên giường, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào mặt giúp cô thư thái hẳn ra.
Đến khi lạnh đến mức không chịu nổi định đóng cửa sổ, bấy giờ cô mới phát hiện ra bây giờ vẫn đang là đêm khuya.
Nửa đêm nửa hôm mà anh và cô còn "Chào buổi sáng" nhau á?
Nhớ đến câu "Chào buổi sáng" nghiêm túc của Tần Kiết, lại nhớ đến câu "Chào buổi sáng" nghiêm túc của mình, Trần Ân Tứ thầm mắng "đúng là ngu ngốc, hai đứa ngu ngốc."
Tần Kiết tắm xong, thoải mái bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa lướt mắt đến cửa phòng ngủ phụ, bàn tay đang lau tóc của anh khựng lại, bước chân cũng dừng theo.
Tối qua anh vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng về nụ hôn tối qua, bây giờ anh có thể cho cô câu trả lời không? Lẽ nào anh đi gõ cửa phòng cô, nói với cô rằng: Trần Hề, tôi đã có vị hôn thê, em chịu ở bên tôi không?
Câu này nghe đểu giả quá đúng không?
Chẳng biết nên nói gì, cuối cùng Tần Kiết ỉu xìu lê dép đi về phòng ngủ chính.
Anh vứt khăn tắm qua một bên, ngồi ở mép giường suy nghĩ chốc lát.
Nếu cứ thể bỏ qua việc này,