Chương 158 CÁI TÁT
Trần Ân Tứ cứ tưởng nhóm Lâm Nhiễm đã đến bèn cảm ơn người ta rồi đeo túi chạy ra khỏi đoàn phim.
Ra ngoài phim trường, cô tìm quanh một vòng không thấy nhóm Lâm Nhiễm đâu, song lại thấy được một người quen.
Đối phương là thư ký của Trần Thanh Vân, Đỗ Văn Thành.
Đỗ Văn Thành vẫn là kiểu sơ-vin không thay đổi, hào hoa phong nhã đứng trước một chiếc xe hơi màu đen.
Trần Ân Tứ dừng bước, nụ cười trên mặt dần tắt.
Đỗ Văn Thành thấy cô bèn vẫy tay từ đằng xa, song Trần Ân Tứ đứng yên bất động.
Đỗ Văn Thanh đành nhấc chân đi đến chỗ cô.
Nhìn đối phương dần đến gần, Trần Ân Tứ rất muốn bỏ chạy, có điều cô biết rõ mình đã trốn kỹ như vậy mà họ vẫn có thể tìm được, chứng tỏ cô trốn được bây giờ nhưng không trốn được cả đời.
Đỗ Văn Thành dừng bước, nói với giọng bàn công việc: "Ân Tứ, Tổng Giám đốc đang chờ cô trong xe."
Trần Ân Tứ mấp máy môi, đứng thừ hồi lâu mới đi theo Đỗ Văn Thành đến chỗ chiếc xe cách đó không xa.
Đến bên cạnh xe, Đỗ Văn Thành kéo cửa.
Trần Thanh Vân đang ngồi trong xe nói chuyện điện thoại.
Rõ ràng nghe thấy tiếng động nhưng ông không hề liếc nhìn Trần Ân Tứ cái nào.
Trần Ân Tứ thầm tự giễu, khom người chui vào xe.
Cửa xe đóng lại, Đỗ Văn Thành cũng lên xe, ngoại trừ Trần Thanh Vân đang nói chuyện điện thoại ra, trong xe không có bất cứ âm thanh nào khác.
Khoảng mười phút sau, Trần Thanh Vân cúp máy, ông vẫn không buồn đếm xỉa đến Trần Ân Tứ mà nói với Đỗ Văn Thành ở ghế trước: "Đi thôi."
Trần Ân Tứ quay ngoắt đầu nhìn Trần Thanh Vân: "Đi đâu ạ?"
Ông vẫn không đoái hoài đến cô.
Có lẽ do Trần Thanh Vân không nói, Đỗ Văn Thành cũng không tiện hỏi nên chỉ lẳng lặng giẫm chân ga.
Trong xe càng yên tĩnh hơn, xe cứ chạy băng băng trên con đường thẳng.
Trần Ân Tứ đành lên tiếng lần nữa, "Con hỏi mọi người muốn đưa con đi đâu?"
Trần Thanh Vân khó chịu cau mày, "Cô có biểu hiện nào của một tiểu thư không? Không biết học theo em gái Vinh Vinh của cô à?"
Từ lúc tám tuổi trở đi, gần như cứ hai ngày là Trần Ân Tứ lại nghe thấy câu này, cô nghe nhiều đến mức nhàm tai rồi: "Con chỉ muốn biết, mọi người định đưa con đi đâu."
Có lẽ Trần Thanh Vân cũng lười tranh cãi với cô, hoặc nói cho đúng là lười nói chuyện với cô, ông chỉ tóm gọn bằng hai chữ: "Bắc Kinh."
Ông Trần đúng là lợi hại, từ nghìn dặm xa xôi chạy đến bắt cô, thật sự chỉ là đến bắt.
Đừng nói đến chuyện quan tâm cô bỏ nhà ra đi lâu như vậy sống có tốt không, ngay cả mắng cô tại sao bỏ nhà ra đi ông cũng lười.
Trần Ân Tứ không biết là thất vọng hay hụt hẫng, cô nhìn chằm chằm cửa sổ một lát, cố gắng giữ tỉnh táo: "Ngày mai con còn phải quay phim, con không thể về Bắc Kinh với bố được."
Trần Thanh Vân lập tức sa sầm mặt: "Tôi đã đích thân đến đón cô, cô còn muốn thế nào? Còn bộ phim kia, cô rút khỏi đoàn phim cho tôi, ngoan ngoãn về Bắc Kinh lấy chồng đi!"
Trần Ân Tứ phiền não: "Con đã nói rất nhiều lần, con không lấy chồng."
Trần Thanh Vân gằn giọng: "Tại sao? Mối hôn nhân này do mẹ cô cố gắng lắm mới chọn được cho cô, gia cảnh đối phương tốt, lắm tiền nhiều của, lại là con một, cô gả đến đó là hưởng phúc, cô còn không chịu cái gì?"
Trần Ân Tứ bỗng cao giọng: "Con lặp lại lần nữa, Lâm Uyển Nhĩ không phải mẹ con.
Còn nữa, nếu đối phương tốt vậy thì bà ấy gả con gái bà ấy đi."
Trần Thanh Vân cũng nổi đóa: "Đúng là vô giáo dục, có ai gọi thẳng tên người lớn trong nhà như cô không? Cho dù Lâm Uyển Nhĩ không phải mẹ ruột cô thì cô cũng đừng quên, chính Uyển Nhĩ nuôi cô lớn từ năm cô tám tuổi, Vinh Vinh Diệu Diệu có gì thì cô cũng có đó, cô còn muốn bà ấy đối xử với cô thế nào?"
Trần Ân Tứ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có một số việc nói mãi cũng không thông, chẳng hạn như Lâm Uyển Nhĩ và cô vậy.
Đối