- Tinh Tinh, tớ vẫn luôn nghĩ đến quần chúng, cậu xem tớ vĩ đại không? Biết bao nhiêu yêu thích tớ đều vì phúc lợi của mọi người.
Lục Tinh không kiềm chế nổi liền trợn mắt, thật sự muốn ném trang Weibo vào mặt Trần Ân Tứ, để cho cô xem quần chúng nghĩ gì “bữa tiệc” mà cô nói.
“Bữa tiệc” - cô không cảm thấy lời vừa nói của mình có chỗ nào sai.
- Quả nhiên tấm lòng Trần Gia ông quá chân thành mà.
Lục Tinh nghe không nổi, cắt ngang lời Trần Ân Tứ:
- Được rồi, đừng mới sáng sớm đã phát bệnh nữa.
Nói thật đi, tại sao lại là "không thể rút khỏi giới", mà không phải là "không rút khỏi giới".
Đằng sau chữ đó có ngụ ý gì?*
( “不能退圈”: “không thể rút khỏi giới” câu này hàm ý của chị Tứ là tuyệt đối không thể rút khỏi giới giải trí.
“不退圈” “Không rời giới.” Vì câu này không có chữ “Năng” nên ba từ này không mang ý tuyệt đối, có thể thay đổi.
“能”: “Năng trong năng lực hoặc năng trong khả năng.
Chữ "năng" trong trường hợp này là khả năng.")
Trần Ân Tứ súc miệng, từ từ rút một tờ khăn giấy ra lau.
Lục Tinh đứng đối diện gương nhìn ánh mắt của cô.
Mắt cô đen nhánh sáng ngời tựa như vì sao, đến con gái như Lục Tinh cũng bị ánh mắt đó làm cho hốt hoảng.
Cũng ngay lúc Lục Tinh quên mất mình còn đang chờ câu trả lời của Trần Ân Tứ, Trần Ân Tứ chớp chớp mắt, nói:
- Vì sau khi tớ rời khỏi giới giải trí, phải kết hôn với tên cẩu Tần Kiết kia, tiếp quản gia sản của bà cố.
Lục Tinh xém chút cười chết vụ này:
- Đủ rồi, đủ rồi, ngừng ở đây đi, nổ vừa thôi, nổ bay không thấy đất giờ.
Tớ vẫn nên tin Trần Gia lương thiện đãi “bữa tiệc thịnh soạn” thì hơn.
Trên mặt Trần Ân Tứ hiện rõ bốn chữ “không hổ danh ông", mở vòi nước rửa mặt.
Bữa sáng của Trần Ân Tứ đều do trợ lý đời sống Lục Tinh sắp xếp.
Đợi cô rửa mặt sạch sẽ, hai người đổi địa điểm đến nhà ăn.
Lục Tinh ngồi đối diện cầm muỗng khuấy cháo yến mạch, khuôn mặt nghiêm túc:
- Ân Ân, tớ đã suy nghĩ kĩ