Chương 163 CÓ PHẢN ỨNG RỒI
Nếu hỏi tâm trạng bây giờ thế nào, Dung Dự thực không sao nói rõ được.
Thấy Tần Kiết tuyên bố trong nhóm chat rằng Trần Hề là bạn gái mình, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Dung Dự là: thằng chó này được lắm, phỗng tay trên ông à.
Nhưng ngay sau đó Dung Dự đã thấy suy nghĩ ấy quá gượng ép, dù ban đầu vừa gặp Trần Ân Tứ, Dung Dự đã động lòng, nhưng lại chưa từng bày tỏ, chỉ âm thầm đối tốt với cô mấy lần, bắc tám cây sào cũng chẳng tới, đừng nói là phỗng tay trên, xét về tình bạn thì Dung Dự cũng không thân thiết với Trần Ân Tứ bằng Lâm Nhiễm.
Nếu hỏi Dung Dự có tức không thì đúng là hơi tức thật, nhưng không hề đau lòng, cũng chẳng có cảm giác phẫn nộ vì bị giật mất người yêu, quá lắm chỉ là hơi...!tiêng tiếc.
Song nỗi nuối tiếc ấy cũng chẳng có gì mãnh liệt, chỉ như làn sương mỏng gió thổi là tan.
Cảm giác ấy giống như hổi nhỏ làm mất một viên kẹo, rất đau khổ nhưng chỉ cần được cho viên kẹo mới là hết buồn ngay.
Thế nên khi tiêu hóa xong ý nghĩ nữ thần của mình đã bị anh em nối khố của mình nẫng mất, suy nghĩ trong đầu Dung Dự đã chuyển thành: đệch, gã họ Tần chó chết này!
Ra khỏi cửa, gặp gió lạnh, tâm trí Dung Dự cũng tỉnh táo hẳn ra, nghĩ kỹ lại cảnh tượng Tần Kiết và Trần Ân Tứ bên nhau, chợt cảm thấy hình như đã có dấu hiệu từ rất lâu rồi.
Thảo nào Tần Kiết không cho mình đến nhà, hẳn là sợ mình ra tay với Trần Ân Tứ.
Ha ha, Tần Kiết đúng là đồ chó trong loài chó!
Sắp đến cửa quán, di động Dung Dự trong túi chợt rung lên, Dung Dự bèn rút ra xem.
Tần Kiết: "Xin lỗi nhé."
Ba chữ đơn giản khiến Dung Dự phì cười, vừa hít một hơi khí lạnh vừa gõ trả lời, "Có gì mà xin lỗi."
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn hơi tức, Dung Dự lại bổ sung thêm hai chữ, "Đồ chó."
Bốn người ăn khuya xong thì đã là một giờ sáng.
Trước lúc chia tay, Lâm Nhiễm đưa cho Trần Ân Tứ một chiếc hộp được trang trí tỉ mỉ, "Hề Hề, tặng em quà mừng này."
Trần Ân Tứ nhận lấy hỏi, "Cái gì thế?"
Lâm Nhiễm chớp mắt, úp mở đáp, "Bí mật."
Ngừng giây lát Lâm Nhiễm mới nói thêm, "Nhớ phải về nhà mới được bóc nhé."
Trần Ân Tứ "ừm" một tiếng rồi nhét cái hộp vào túi.
Về đến nhà, Trần Ân Tứ đi tắm nước nóng trước, lúc bước ra thấy Tần Kiết đang ngồi trên sofa phòng khách chơi di động, "Anh không ngủ à?"
"Ngủ chứ." Tần Kiết ngước lên, "Nhìn em một cái rồi về phòng ngủ."
Vành tai Trần Ân Tứ lại nóng bừng lên.
Tên Tần Kiết này...!thực sành sỏi quá.
Cô mới nhận lời làm bạn gái anh chưa đầy ba tiếng đồng hồ mà anh đã làm cô đỏ mặt mấy lần rồi, tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng lần nào cũng đỏ bừng mặt vì một câu nói của anh thì cũng mất mặt quá.
Trần Ân Tứ nghĩ lại thì, hình như từ hồi quen anh tới nay chưa lúc nào cô thắng được anh cả.
Giống như lần trước, cô nửa đêm đi vệ sinh, va phải anh vừa tắm xong đi ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, anh lúng túng đòi cô đưa tiền, cô khó khăn lắm mới trả miếng được một lần, vậy mà cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, phải cắm đầu chạy về phòng.
Không thể thế được, cô không thể lúc nào cũng bị anh đè đầu được...
Trần Ân Tứ chớp mắt, một giây sau đã vắt chiếc khăn tắm trong tay lên tivi bên cạnh rồi vẫy tay gọi Tần Kiết, "Anh qua đây em bảo cái này."
Tần Kiết đặt di động xuống, sải hai bước chân là tới trước mặt Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ thấy hai người vẫn cách nhau hơi xa, lại vẫy tay, "Lại gần chút nữa đi."
Tần Kiết lại gần thêm chút nữa."
Trần Ân Tứ hài lòng, lại nói, "Anh cúi đầu xuống, em nói thầm cái này."
Tần Kiết khom người xuống.
Trần Ân Tứ đi dép lê, nhón chân ghé tai Tần Kiết, "Chúc ngủ ngon nhé, bạn trai."
Dứt lời, cô ghé vào tai anh cắn nhẹ.
Cảm giác được thân thể anh hơi