Chương 169 QUÁ GIẢ TẠO
"Chị Trần Ân Tứ, đúng là chị thật, ban nãy em nhìn bóng lưng mà cảm thấy rất giống, nhưng không chắc chắn mấy, nên mới đánh bạo gọi tên chị..."
Câu nói này, khung cảnh này, không hiểu sao làm Trần Ân Tứ cảm thấy quen quen.
Cô nhìn chằm chằm cô gái phía trước, nhìn rất lâu, nhưng không đối chiếu được với cái tên nào trong đầu.
Cô gái thấy Trần Ân Tứ nhìn mình mà không nói gì, dường như lúc này mới sực nhớ ra, bèn nói: "Chị Trần, chị không nhớ ra em đúng không? Chị không nhớ em cũng là chuyện bình thường, em là Châu Đồng, chuyện Tống Đào lần trước, em cảm ơn chị nhiều lắm."
Trần Ân Tứ hoàn hồn: "Hóa ra là cô."
Châu Đồng "ừ ừ" mấy tiếng liên tiếp, đoạn nói: "Em luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt cảm ơn chị, nhưng mãi không có, lần trước em nhìn thấy tên chị trong một hoạt động thương mại liền chạy tới, nhưng chị không đến."
Trần Ân Tứ không chắc là hoạt động thương mại nào, nhưng gần đây vì bộ phim "Sinh mệnh", đúng là cô đã dừng tất cả hoạt động: "Dạo này bận mấy chuyện khác, nên nhiều hoạt động không xuất hiện được."
"Ồ, ồ, hóa ra là thế..." Châu Đồng vừa nói vừa lấy điện thoại ra: "À, ờ, chị Trần Ân Tứ, em có thể xin cách liên lạc với chị không? Em vẫn đang cầm áo khoác của chị, chị cho em địa chỉ, em đích thân mang đến trả, với lại hôm đó chị giúp em như thế, đáng lẽ em phải mời chị bữa cơm mới phải, chị xem hôm nào chị rảnh, chúng ta hẹn gặp nhau."
Châu Đồng không nhắc, Trần Ân Tứ cũng quên luôn cái áo khoác đó.
Tuy thoạt nhìn cô có vẻ nóng tính, nhưng thật ra cô thuộc tuýp người chậm chạp khi tiếp xúc với người khác.
Cô và Châu Đồng chưa từng qua lại với nhau, chuyện lần trước là cô thật sự thấy ngứa mắt nên mới ra tay.
Dù đối phương không phải là Châu Đồng, mà là Hoàng Đồng hay Triệu Đồng, cô cũng sẽ làm thế.
Cho cách liên lạc thật ra không làm cô khó xử, điều làm cô khó xử là Châu Đồng còn nói sẽ mời cơm.
Trần Ân Tứ trả lời rất khách sáo: "Chuyện đó, không cần mời cơm đâu, hơn nữa dạo này tôi khá bận, có lẽ cũng không có thời gian."
Châu Đồng: "Không sao, chị Trần Ân Tứ, chị cứ làm chuyện của chị đi, em chờ được."
Châu Đồng đã nói thế rồi, Trần Ân Tứ nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô ấy và mã QR WeChat cô ấy đã mở sẵn, nếu từ chối nữa cũng khó nói.
Cô thò tay vào trong túi tìm điện thoại.
Tần Kiết đứng bên cạnh quan sát từng hành động nhỏ của cô, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt.
Bao nhiêu năm qua, cô vẫn giống hệt ngày xưa, dễ mềm lòng.
Chỉ cần người khác tỏ vẻ yếu đuối, cô lập tức sẽ nhún nhường.
Hai bên đều là con gái, tại sao chỉ mình cô nhóc nhà anh phải nhượng bộ?
Khi Trần Ân Tứ định lấy điện thoại ra, Tần Kiết đứng kế bên bất ngờ lên tiếng: "Cô Châu, cô để lại số WeChat đi, tôi ghi lại, lát nữa sẽ nhắc cô ấy kết bạn với cô."
Châu Đồng hoang mang nhìn anh.
Tần Kiết: "Điện thoại của cô ấy bị mất, đang định đi mua cái mới."
"Ồ ồ, thế à, số WeChat cũng chính là số điện thoại của em..."
Châu Đồng vừa đọc một dãy số, Tần Kiết vừa ấn màn hình, sau đó trước mặt Châu Đồng, anh gửi số điện thoại đó vào WeChat của Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ khách sáo chào tạm biệt với Châu Đồng xong bỗng nhớ ra một việc, chẳng trách cô cứ thấy màn vừa rồi quen quen, Châu Đồng và Tô Nam Nam trước kia hình như là...
Châu Đồng rời khỏi, Tần Kiết cúi đầu xóa 11 con số vừa gửi vào WeChat Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ nhìn thấy vậy: "..."
Anh cất điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu lần sau cô ta gặp lại em, hỏi em tại sao không kết bạn WeChat với cô ta, em biết giải thích thế nào chưa hả?"
Trần Ân Tứ chưa kịp trả lời, Tần Kiết nói tiếp: "Em cứ nói, mua điện thoại mới, sau khi đăng nhập lại WeChat thì bị mất hầu hết