Chương 175 VÌ ANH THÍCH NGHE MẮNG
"Khà khà, mới đó mà đã khoe tình yêu rồi? Em đã nghe câu này chưa, thích khoe tình yêu sẽ bị chết yểu, bớt bớt đi!" Lát sau, Giáo sư Lâm lại nói: "Dỗ bạn gái xong chưa? Cô ấy đang ở cạnh em à? Có cần thầy giải thích giúp không?"
Tần Kiết từ chối: "Không dám làm phiền thầy đâu ạ, em sợ thầy nói xấu em thêm."
Giáo sư Lâm nổi giận: "Đồ hư hỏng, nói xấu em à? Thầy cần nói xấu em sao? Em tệ cỡ nào ai cũng biết.
Sau này có vấn đề gì, em tới tìm thầy, thầy không thèm hướng dẫn em nữa."
Trần Ân Tứ nhanh chóng bị thu hút bởi chuyện Giáo sư Lâm mắng Tần Kiết.
Giọng thầy hùng hồn khí thế, Trần Ân Tứ nghe say sưa, dần dà cô quên mất cảm giác hoảng hốt lúc Tần Kiết ghé vào tai bảo "Ngoan" kia.
Giáo sư Lâm tức tối mắng Tần Kiết hồi lâu qua điện thoại, sau đó bảo "dỗ bạn gái em đi" rồi cúp máy.
Tần Kiết bình thản đặt đi động xuống, dáng vẻ ấy hệt như người bị mắng không phải là anh vậy.
Anh vừa giơ tay định kéo tai nghe ra, màn hình lại sáng lên, Giáo sư Lâm vừa cúp máy lại gọi đến.
Tần Kiết ấn nghe, chưa kịp bật thốt chữ nào thì Giáo sư Lâm đã nói ngay: "Bữa nào đưa bạn gái em đến đây thầy xem thử." Rồi lại dứt khoát cúp máy ngay.
Trần Ân Tứ nghe thấy âm bận "tút tút tút" trong tai nghe, không kiềm được mà cười khúc khích: "Cho anh nói dối không biết ngượng này, giờ xem anh lấp liế.m thế nào.
Để tôi xem ít nữa anh lấy đâu ra bạn gái đưa đến gặp thầy anh."
Tần Kiết gật đầu ra vẻ phối hợp, "Đúng thế, khó xử ghê."
Thấy Tần Kiết khó xử, Trần Ân Tứ vui sướng quá đỗi, "Đáng đời anh, ai bảo không được sự đồng ý của tôi đã nói tôi là bạn gái anh, bây giờ bị phản tác dụng rồi."
"Đúng thế, bị phản tác dụng rồi..." Tần Kiết nhìn về phía Trần Ân Tứ, "Hay là...!em tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, giúp tôi thì giúp đến cùng đi?"
Trần Ân Tứ: "Dẹp, nếu anh muốn xuống suối vàng, trái lại tôi có thể tiễn anh một đoạn."
Tần Kiết cười khẽ: "Ác với tôi thế à? Cũng phải, em xem tay tôi sưng hết rồi này..."
Tần Kiết đưa mu bàn tay đến trước mặt Trần Ân Tứ, làm cô nghẹn họng.
Khi nãy anh đã nói với Giáo sư Lâm một lần, giờ còn nhắc lại với cô thêm lần nữa, anh cố ý khiến cô áy náy phải không?
Trần Ân Tứ chỉ muốn đánh cho Tần Kiết thêm một vết nữa, nhưng nhìn thấy nơi sưng tấy nhất trên tay anh đã hiện lên màu tím, bèn do dự hỏi: "Đau lắm hả?"
"Vẫn còn chịu được." Tần Kiết rút tay lại, thoải mái đặt lên bàn, "Cảm ơn em quan tâm."
Cảm ơn quan tâm?
Trần Ân Tứ cứng đờ người, "Anh hiểu lầm rồi, ý tôi là dây xích đánh vào tay đau không."
Tần Kiết "à" một tiếng: "Thì tôi trả lời thay dây xích túi em thôi mà."
Trần Ân Tứ hạn hán lời.
Coi như cô đã hiểu rồi, nếu nói đến không cần mặt mũi, ai có thể hơn tên chó chết này.
Coi như cô đã hiểu...
"Giờ tôi mới hiểu, tại sao mỗi khi rảnh rỗi, cô anh hay thầy anh đều thích mắng anh rồi."
"Đánh là thương, mắng là yêu à?"
"Anh thôi đi được rồi đấy, là vì anh thích nghe mắng thôi."
Ăn trưa xong, Tần Kiết tính tiền, ngước mắt hỏi dò: "Lát nữa muốn đi dạo không?"
Trần Ân Tứ đang lựa thanh long bỏ qua một bên, bâng quơ đáp: "Được."
Tần Kiết "ừ" một tiếng, nhận lấy hóa đơn phục vụ đưa đến, nhấc bút ký tên.
Đang ký dở, anh lại quay đầu nhìn cô nhóc gạt thanh long ra chất thành đống nhỏ.
Khi nãy cô trả lời quá tự nhiên, tự nhiên hệt như trước kia họ yêu nhau vậy.
Trần Ân Tứ rút tờ khăn giấy, lau tay và miệng, ngẩng