Tần Kiết uống nước xong, cúi đầu dùng ngón tay sạch sẽ ấn màn hình, vào tin nhắn voice chat Mục Sở Từ gửi cho Dung Dữ.
“Đám người tối nay, có người mang ý xấu, mục tiêu của họ là Trần Ân Tứ.
Ai làm tôi cũng không rõ, nhưng mấy chuyện này đều là hạ thuốc, mê dược.
Tôi muốn nói cho Trần Ân Tứ nhưng cũng không quen biết gì cô ấy.
Do không liên lạc được với Tần Tiên Sinh, vì vậy mới báo cho anh, nhờ hai người nhắn cho Trần Ân Tứ.
Dù gì lúc trước Tần Tiên Sinh với cô ấy từng là người yêu, nhắc cô ấy tối nay cẩn thận chút."
Mục Sở Từ không hổ danh là Ảnh Đế, giọng nói chậm rãi khoan thai, nghe thoải mái vô cùng.
Dung Dữ:
- Đó, ông đây vì chuyện này mà cất công chạy qua tìm cậu.
Tần Kiết không nói gì, nghe lại lần nữa tin nhắn thoại của Mục Sở Từ.
Lần này còn chưa nghe hết, Tần Kiết đặt ly nước xuống, đi thẳng lên lầu.
Dung Dữ lon ton đi theo:
- Biết chuyện này rồi thì không ngồi im được.
Đừng nói hai người từng yêu hay chưa từng yêu, dù người ngoài cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn.
Tần Kiết không quan tâm hắn, trực tiếp vào phòng tắm, khoá trái cửa.
- Tần Cẩu, cậu có ý gì? Tần Cẩu!
Lúc Dung Dữ đập cửa, bên trong truyền ra tiếng nước dội ầm ầm.
Chưa đến năm phút, cửa nhà tắm bật mở, Tần Kiết mặc áo tắm dài, tóc nhỏ giọt, từ trong bước ra.
- Tần Cẩu...!
Dung Dữ từ ghế sofa đứng phắt dậy.
Tần Kiệt lại vào phòng thay đồ, thuận tay đóng cửa.
Rất nhanh, anh mặc áo hoodie và quần dài xa xỉ bước ra.
Đến trước gương, Tần Kiết sấy tóc, Dung Dữ nghiêm túc lên tiếng:
- Tần Kiết.
Tần Kiết không thèm quay đầu, vừa sấy tóc vừa lên tiếng: “Hả?”.
Dung Dữ:
- Tôi cảm thấy cậu có chút lạnh lùng rồi đó.
Trần Ân Tứ dù sao cũng là bạn gái cũ của cậu, cậu nghe được tin này sao lại thờ ơ như vậy.
Ông đây không hề có chút quan hệ gì với