Chương 181 KIỂM ĐIỂM
Tần Kiết: "Không phiền, nhưng em nói, em muốn ngủ với tôi."
Trần Ân Tứ đang cắn lòng trắng trứng lập tức hóa đá: "Gì cơ?"
Tần Kiết ngước mắt lên thong thả ăn bữa sáng, không nói thêm gì.
Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết "chó đội lốt người", thật sự rất muốn phun lòng trắng trứng trong miệng vào mặt anh.
Cô – muốn – ngủ – với – anh – ta?
Xàm xí, cô nói thế khi nào?
Sao cô lại nói câu đấy được?
Tên chó này dám ngang nhiên bôi nhọ cô, đúng là muốn tạo phản rồi.
Trần Ân Tứ kiềm chế không mắng Tần Kiết chơi bẩn, cố nở nụ cười vừa xấu hổ vừa lịch sự với anh: "Thầy Tần, thầy đừng dọa tôi, tôi không sợ đâu."
"Chuyện này không đáng sợ." Tần Kiết ung dung uống nốt sữa đậu nành, rút khăn giấy ra lau khóe miệng, ngước mắt lên nói: "Chuyện đáng sợ hơn là, em còn gào lên, muốn ngủ trong xe với tôi."
Nói dối, nói dối không biết ngượng mồm.
Chỉ những người đầu đất mới nói được câu phi logic như thế.
Trần Ân Tứ thầm bóp cổ Tần Kiết đến chết đi sống lại, cứ như thế lặp lại mấy lần, rồi mới gượng gạo nở nụ cười vừa xấu hổ vừa lịch sự với anh: "Thầy Tần, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng lời không thể nói linh tinh được, anh đừng lòe tôi khi tôi không nhớ gì."
"Ừ, không lòe em."
Tần Kiết gắp cho mình một chiếc bánh bao nhỏ, thản nhiên nói tiếp: "Tôi tuyệt đối sẽ không nói với em chuyện em đứng bên đường hôn tôi."
Cô hôn anh?
Đệch, tên khốn này đã xong chưa vậy? Càng nói càng quá đáng.
Trần Ân Tứ đập "bộp" đôi đũa xuống bàn, "Anh thôi đi, tôi hôn anh lúc nào?"
"Rõ ràng là tôi hỏi anh, anh muốn hôn tôi đúng không?"
"Nói thật đi, hôm qua anh dính kè kè bên tôi như thế làm gì? Có phải muốn hôn tôi không?"
"Lại còn bảo tôi nói muốn ngủ với anh, hơn nữa còn muốn ngủ trong xe với anh, tức cười, sao tôi lại nói thế được? Tôi muốn hỏi có phải tôi đã ngủ với anh ở đâu đó rồi không cơ mà…"
Trần Ân Tứ càng nói càng hăng, nghĩ đến việc Tần Kiết ăn không nói có, cô lại châm chọc mà chẳng hề nể tình: "Còn anh đấy, học tiếng chó sủa thì giỏi lắm…"
Tần Kiết nhướng mày: "Tôi có à?"
Trần Ân Tứ: "Chẳng lẽ anh không? Chẳng những học tiếng chó sủa, lại còn làm thái giám, ồ, đúng rồi, anh còn đánh vào mông tôi nữa."
Tần Kiết ngoài một tiếng "ừ" thì không nói thêm gì, uể oải ngả người vào lưng ghế, ung dung nhìn chăm chú gương mặt cô.
Ánh mắt kỳ lạ của anh làm Trần Ân Tứ sởn gai ốc.
Trần Ân Tứ không muốn nhận thua ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt anh.
Hai người đọ mắt một lúc lâu, Tần Kiết bỗng bật cười.
Trần Ân Tứ không hề khách sáo mà cười khẩy.
Tần Kiết nhịn cười quay đầu đi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Trần Ân Tứ cười hả hê, cũng quay đầu nhìn cửa phòng ăn ở hướng ngược lại tầm mắt Tần Kiết.
Qua cái bóng phản chiếu mờ mờ trên cửa sổ, thấy Trần Ân Tứ kiêu ngạo quay đầu đi, Tần Kiết không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Trần Ân Tứ trợn mắt, cười khan ba tiếng "ha ha ha."
Tần Kiết vẫn cười tiếp.
Trần Ân Tứ chầm chậm quay đầu lại, thấy anh cười đến nỗi bả vai hơi run lên, cô bèn lầu bầu: "Đồ dở hơi."
"Không, vì em đáng yêu quá đấy." Tần Kiết cố gắng nín cười.
Gì vậy trời? Cô nói gì, làm gì, sao anh lại cảm thấy đáng yêu được?
Trần Ân Tứ lại lầu bầu "Đồ dở hơi", rồi cúi đầu ăn bữa sáng.
Cô nàng lúc nào cũng nghĩ gì nói nấy, dây thần kinh thô.
Chỉ một lúc sau, cô không hề nhận ra rằng mình đã vô tình nói hớ chuyện mình không nhớ gì.
Nếu là trước kia, Tần Kiết chắc chắn sẽ trêu ghẹo cô, xem cô xù lông, rồi lại ngon ngọt dỗ dành.
Nhưng hôm nay anh lại chọn im lặng.
Tần Kiết nhìn chằm chằm cô gái đang cúi đầu im lặng nhặt vụn hành trong bánh bao một lúc lâu, chợt lên tiếng hỏi: "Hôm qua đã nói gì