Chương 191 XIN LỖI, TÔI COI LÀ THẬT
Thuốc chống trầm cảm...
Trần Ân Tứ há hốc miệng hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Từ bao giờ vậy?"
Mười mấy giây sau, cô mới nhận ra giọng mình hơi run rẩy.
"Để tôi nghĩ xem..." Giang Noãn lẩm nhẩm, "Năm ngoái, năm kia, năm kia kia, năm kia kia kia..."
Giang Noãn giật mình, "Tôi nhớ ra rồi, từ năm kia kia kia kia cơ..."
Từ năm kia kia kia kia...!Cô và anh chia tay vào cuối hè năm kia kia kia kia, cũng có nghĩa là, khoảng bốn năm tháng sau khi họ chia tay ư?
Lòng Trần Ân Tứ trĩu nặng tâm tư, "Giai đoạn ấy, có phải anh ấy rất...!khó khăn không?"
"Cực kỳ khó khăn ấy chứ, bấy giờ dòng tiền đứt đoạn, những người trong ekip, kẻ thì không chịu đựng nổi, người thì chuyển ngành, kẻ lại về quê, người thì lấy vợ sinh con, tóm lại là tan tác hết, chỉ còn nhõn bốn người, ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ, áp lực lớn, chẳng thấy hi vọng đâu cả, ai cũng hơi tý là nổi nóng, hôm nay tôi suy sụp, ngày mai cậu chán nản...!Có lúc chỉ cần nói hơi to cũng gây gổ được, giờ nghĩ lại thì bấy giờ đúng là rối như mớ bòng bong..."
"Những ngày tháng khiến người ta phát điên ấy kéo dài chừng ba tháng, về sau vốn liếng cạn kiệt, mọi người cũng không gom nổi tiền nữa, sếp lớn phải bán luôn nhà."
Giang Noãn lặng đi như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó, đột nhiên nói, "Tôi nhớ ra rồi, sau khi bán nhà, sếp bắt đầu uống thuốc chống trầm cảm."
Trần Ân Tứ bần thần hồi lâu rồi hỏi, "Căn nhà ở...!Thượng Hải ư?"
Giang Noãn: "Phải, căn nhà ở Thượng Hải ấy, cùng lúc ấy, bọn tôi chuyển đến Bắc Kinh."
Trần Ân Tứ không đáp.
Giang Noãn định nói thêm gì đó, nhưng liếc thấy mấy người đi vào viện dưỡng lão, vội nuốt lại, khẽ huých Trần Ân Tứ, "Sếp và mọi người đến rồi kìa."
Trần Ân Tứ ngoái lại, thấy Tần Kiết, Dung Dự và mấy người khác đang đi về phía mình.
Ánh mặt trời chiều chiếu từ sau lưng anh lại, thành một đường viền vàng trên vai anh.
Vì đi ngược sáng nên mặt anh ẩn trong bóng tối, mãi tới khi anh đến gần, cô mới thấy anh đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau giây lát, chẳng hiểu sao, tim cô bỗng hụt mất một nhịp.
Giây sau đó, cô vội vàng dời mắt.
Cô siết chặt chai nước khoáng trong tay, bỗng dưng hơi căng thẳng.
Trần Ân Tứ không mấy để ý tới tình hình hiện tại, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Tần Kiết nói chuyện với các ông già bà cả trong viện dưỡng lão.
Rõ ràng anh đứng cách cô không xa, vậy mà cô lại thấy giọng anh rất xa, như từ một thời không khác truyền đến vậy.
Thoạt đầu cô còn nghe rõ mồn một, về sau giọng anh biến thành những tiếng văng vẳng, sau cùng, cô chẳng nghe thấy gì nữa...
"Sếp." Giang Noãn thấy Tần Kiết đi đến vội đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Tần Kiết gật đầu với Giang Noãn, kéo ghế lùi lại một chút rồi ngồi xuống.
Anh thấy cô nhóc bên cạnh không hề nhìn mình, chỉ chăm chăm lướt di động.
Nền màn hình của Trần Ân Tứ là ảnh cô, ngón tay cô đang di lên chính mặt mình, thấy vậy, anh lại thấy tức cười, bèn ghé đầu lại nói nhỏ, "Mặt em sắp bị em di nát rồi."
"Hả?" Trần Ân Tứ quay sang nhìn Tần Kiết.
Bắt gặp ánh mắt anh, cảm giác hoang mang ấy lại tràn ngập lồng ng.ực cô, cô tránh ánh mắt anh theo phản xạ, dù không hề nghe thấy anh nói gì, song để lấp liế.m, cô vẫn chìa chai nước khoáng trong tay cho Tần Kiết, "Anh vừa bảo muốn uống nước hả?"
Rõ ràng anh nói: Mặt em sắp bị em di nát rồi.
Tần Kiết liếc nhìn chai nước khoáng chỉ còn phân