- Gì? Thật sự là anh ta đá cậu? Tên tra nam* đó?...!Ân Ân, sao lại chia tay?
Thấy Trần Ân Tứ chậm chạp chưa trả lời, Lục Tinh nhịn không được nâng giọng:
- Ân Ân?
Trần Ân Tứ hoàn hồn, dường như đáy mắt cô xẹt qua một tia đau thương.
Cô không trả lời Lục Tinh mà hỏi:
- Trên mạng nói như thế nào?
- Ách...!đừng nói thì hơn.
Cái này...!Ân Ân, cậu nghe tớ, tuyệt đối đừng lên mạng nha, dân mạng hôm nay ngốc cực.
Từ lời Lục Tinh, Trần Ân Tứ cũng biết những lời trên mạng khó nghe thế nào.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô cứ rối rắm không thôi, nhịn không được tò mò, nhấn mở Weibo.
Dư luận hướng về một chiều, tất cả đều chửi cô.
"Trần Ân Tứ? Cái người đệ nhất "giao tế hoa" của giới giải trí? Đừng quậy nữa!"
"Nhìn thấy ba chữ Trần Ân Tứ này thì ghét cực kỳ, không cần biết cô ta làm gì, tôi chỉ biết một chữ, kỹ nữ!"
"Khuôn mặt cô ta, thật sự là tướng mạo tiêu biểu của hồ ly tinh, à không, cô ta căn bản là hồ ly tinh, chắc đã ngủ chung với tất cả lão đại giới giải trí rồi?"
"Mẹ nó, sao lúc trước đầu tường* của tôi lại ở chung với cô ta? Quá hăng hái rồi?"
(Đầu tường theo từ ngữ mạng có nghĩa là fans xuôi theo chiều gió, không phải fan cố định.
Ví dụ: "Tôi là fan chân chính của diễn viên A, nhưng đầu tường tôi thích diễn viên B và diễn viên C)
"Tại sao lại quá nhiệt tình? Không phải là mắt mù sao?"
"Trả lời lầu trên: Đừng quan tâm con người của kỹ nữ ấy, cô ta sẽ càng phóng túng, càng lẳиɠ ɭơ.
Gương mặt cô ta thật khiến tôi bội phục.
Bởi vậy không thể nói mắt mù, mà là trái lương tâm."
"Nghĩ một chút, cô gái Trần Ân Tứ kia, mỗi đêm đều ở giường khác nhau, gọi ba người khác nhau, làm tôi cũng cảm thấy muốn nôn!"
"..."
Trần Ân Tứ xem cả đám anh hùng bàn phím mắng cô, toàn những từ nói cô không xứng với Tần Kiết.
Cô nhẫn nhịn sự kích động để không mở hàng ngàn nick phụ hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đám gà rừng này, ném điện thoại đi vào nhà tắm.
Trần