Chương 213 EM MUỐN NGHE KHÔNG?
Kịch bản không có vấn đề.
Vấn đề ở chỗ...!trong kịch bản không có cái tát nào cả.
Sợ mình xem sót, Tần Kiết lại chậm rãi đọc thêm lần nữa, bấy giờ mới xác định...!cô bạn gái bé bỏng nhà mình đã nói dối.
Cửa nhà tắm bật mở, Trần Ân Tứ từ bên trong đi ra, "Anh đói không, hay là bọn mình đi ăn..."
Trông thấy vẻ mặt Tần Kiết, Trần Ân Tứ chợt câm bặt.
Cô nhìn chằm chằm Tần Kiết, ánh mắt dừng trên tập kịch bản anh cầm trong tay, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra anh biết mình nói dối.
Cô đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
Bên trong phòng im phăng phắc, chẳng biết bao lâu sau, Tần Kiết ngẩng lên.
Chạm phải ánh mắt Tần Kiết, hô hấp Trần Ân Tứ cũng ngừng mất một nhịp.
Tần Kiết: "Em có gì muốn nói với anh không?"
Trần Ân Tứ mấp máy môi, nhìn anh không nói.
Tần Kiết và cô nhìn nhau giây lát, rồi như đang kìm nén tâm trạng, quai hàm anh hơi động đậy, sau đó anh lại lên tiếng, giọng hơi lạnh đi, ngoài ra không khác gì lúc bình thường, "Rốt cuộc là ai đánh em?"
Trần Ân Tứ vẫn không nói.
"Thôi được." Tần Kiết gật đầu, bực bội ném tập kịch bản lên bàn, đứng dậy bỏ đi.
Trần Ân Tứ quay đầu nhìn cánh cửa Tần Kiết vừa sập lại, lòng rối như tơ vò.
Cô không hiểu vì sao Tần Kiết cứ khăng khăng muốn biết cái tát kia là thế nào, cô không muốn nói, hơn nữa cô cho rằng không nói cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa hai người.
Còn đang ấm ức, đột nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở ra, cô trông thấy người vừa rồi sập cửa bỏ đi.
Trần Ân Tứ ngẩn người, chẳng phải anh đi rồi sao? Sao lại quay về?
Tần Kiết: "Chẳng phải em muốn đi ăn sao? Đi thôi."
Trần Ân Tứ cảm giác Tần Kiết vẫn đang giận, song cô không hiểu đầu đuôi thế nào, chỉ ừm một tiếng rồi theo anh đi ra.
Ăn xong bữa cơm, vẫn như mọi bận, Tần Kiết thanh toán tiền.
Từ quán cơm đi ra, anh đột ngột hỏi thêm một câu: "Vẫn không nói được sao?"
Sao lại thế nữa rồi?
Vẻ mặt Trần Ân Tứ cứng đờ ra.
Tần Kiết đợi một lát, cuối cùng cũng biết câu trả lời, "Thôi được, em lo đóng phim đi, anh về đây."
Lần này Trần Ân Tứ dám chắc Tần Kiết đã ôm cục tức ra về, bởi anh sập cửa rất mạnh, lên xe là nhấn ga đi thẳng một mạch, chớp mắt đã mất dạng.
Trần Ân Tứ nói dối trước nên có phần đuối lý, lúc trang điểm, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhắn tin cho anh, "Lái từ từ thôi."
Tần Kiết không trả lời.
Cô vừa đợi đến cảnh của mình vừa thỉnh thoảng lôi di động ra ngó.
Tới khi ước chừng Tần Kiết đã sắp đến Thượng Hải, cô lại nhắn thêm một tin nữa: "Đến nơi chưa?"
"Nữ số hai, nam số hai chuẩn bị nhé."
Nghe tiếng đạo diễn hô, Trần Ân Tứ đặt di động xuống, tập trung diễn.
Về đến nơi, Tần Kiết lại nhận được tin nhắn của Trần Ân Tứ.
Anh vẫn còn giận, bèn nhét di động vào túi, về đến nhà, ngồi phịch xuống ghế, bật máy tính lên, cuối cùng anh mới rút di động ra nhắn lại, vẻ như đã chịu thua, "Vừa về đến nơi."
Đặt di động xuống, anh nhập mật mã mở máy tính, bắt đầu làm việc của mình, cứ làm mãi làm mãi, chợt anh dừng lại.
Tần Kiết cầm di động lên xem, thấy đã ba mươi phút mà cô nhóc vẫn chưa nhắn lại...!không vui à?
Rõ ràng là cô nói dối, cô còn không vui nỗi gì?
Tần Kiết ném di động xuống, bực bội vò đầu.
Mười phút sau, anh vừa cầm di động lướt màn hình vừa nghĩ thầm, đó là cô bạn gái bé bỏng của anh, là bà cô tổ của anh.
"Sau này anh sẽ không hỏi đến những chuyện em không muốn nói nữa."
"Anh xin lỗi, đừng giận nữa nhé."
"Khi nào em muốn nói, anh sẽ lắng nghe bất cứ lúc nào."
Cái tát ấy cũng như lần nói dối nọ, cứ thế gác lại đó.
Quay phim khá bận rộn, thời gian quay cũng chẳng có quy luật cố