Chương 217 THẺ PHÒNG
Trần Ân Tứ sửng sốt vài giây mới hiểu được ý của Tần Kiết, nhiệt độ trên mặt cô khó khăn lắm mới hạ lại tăng vụt lên.
Tần Kiết vẫn đứng đợi ở đoàn phim, tuy rằng quay cảnh quan trọng đã xong nhưng vẫn phải quay thêm mấy cảnh nhỏ đến tối.
Trần Ân Tứ hoàn thành cảnh quay của mình thì thay đồ tẩy trang.
Đến khi trở về khu nghỉ ngơi không thấy bóng dáng Tần Kiết đâu, cô lấy di động gọi điện cho anh, không ngờ tiếng chuông vang lên từ trong túi xách của mình.
Tần Kiết không mang theo di động, đi đâu rồi nhỉ?
Suy đoán đầu tiên của Trần Ân Tứ là phòng vệ sinh, nhưng cô chờ vài phút vẫn không thấy Tần Kiết ra đành tò mò đi đến chỗ mấy trợ lý chờ nghệ sĩ của mình hỏi thăm.
Gương mặt của Tần Kiết rất dễ gây chú ý cho người khác, thế nên Trần Ân Tứ vừa hỏi đã biết anh đi đâu.
Trần Ân Tứ cầm túi đi đến bờ hồ gần phim trường.
Nương theo ánh đèn đường, Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết đang đứng trong đình.
Có điều không phải chỉ mình anh mà còn có một người nữa, song bị bóng dáng Tần Kiết che đi.
Trần Ân Tứ có thể nhận ra đó là một cô gái qua vạt váy cổ đại.
Xung quanh đình là bãi cỏ nhân tạo, Trần Ân Tứ bước trên mặt cỏ.
Không biết Tần Kiết đang nói chuyện gì với cô gái kia mà không hề phát hiện cô đến gần.
Đến khi tới bên cạnh đình, Trần Ân Tứ mới biết đối phương là Lâm Tĩnh Xu qua chất giọng.
"Xin lỗi, chặn đường anh ở đây thật là mạo muội."
Lâm Tĩnh Xu ỷ mình xuất thân từ sao nhí, lại rất nổi tiếng, bình thường kiêu căng trong đoàn phim, từng câu từng chữ thốt ra đều ngạo mạn hơn người.
Lúc này cô ta lại nói với giọng nhún nhường như vậy khiến Trần Ân Tứ không quen.
Tần Kiết không buồn đáp lời Lâm Tĩnh Xu.
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, Tần Kiết dám không đếm xỉa đến công chúa đoàn phim thế này, lát nữa Lâm Tĩnh Xu sẽ nổi giận cho xem.
Vậy mà phản ứng tiếp theo của Lâm Tĩnh Xu càng khiến Trần Ân Tứ trố mắt hơn, chẳng những cô ta không nổi tính công chúa, trái lại còn cười hết sức dịu dàng, "Tôi tên Lâm Tĩnh Xu, là nữ chính trong phim này, còn anh? Anh tên gì?"
Tần Kiết không hề nể nang, "Xin lỗi, tôi không có hứng với tên của cô."
Lâm Tĩnh Xu lúng túng ra mặt.
Tần Kiết như không hề hay biết, giơ tay lên xem đồng hồ, "Xin hỏi tôi có thể đi được chưa?"
Tần Kiết hỏi câu này chẳng khác gì không hỏi.
Anh không buồn đợi Lâm Tĩnh Xu trả lời, vừa hỏi xong đã toan quay người bỏ đi, tỏ rõ thái độ "tôi hỏi cô chẳng qua là tượng trưng thôi".
"Đợi đã." Lâm Tĩnh Xu gọi Tần Kiết lại, "Tôi thật sự có việc tìm anh.
Lần đầu gặp anh trong khách sạn, tôi đã cảm thấy anh rất hợp làm diễn viên, anh có muốn suy nghĩ về đề nghị của tôi không.
Anh hãy tin tôi, chắc chắn anh sẽ nổi như cồn, chỉ cần anh bằng lòng, tôi có thể giúp anh...!Bộ phim tiếp theo của tôi đã ký hợp đồng, tôi có thể đưa anh vào đoàn phim đóng vai nam thứ..."
Tần Kiết cười khẩy, "Vậy tôi có thể đưa bạn tôi vào đoàn đóng vai nữ chính không?"
Lâm Tĩnh Xu nghẹn họng chốc lát, cười gượng: "Nữ chính là tôi mà."
Tần Kiết không nói thêm gì nữa, quay người cất bước.
Lâm Tĩnh Xu rảo bước đi theo, "Tôi nghiêm túc đấy, anh suy nghĩ đi...!Ngoài ra, đây là cách liên lạc với tôi, nếu anh có ý định, tối nay hãy đến tìm tôi..."
Dứt lời, Lâm Tĩnh Xu bỏ một tấm danh thϊếp vào túi Tần Kiết, không chờ Tần Kiết phản ứng đã xách váy vội vã chạy về phim trường.
Tần Kiết lấy "tấm danh thϊếp" trong túi áo ra.
Dưới ánh đèn, Trần Ân Tứ thấy rõ đó không phải là tấm danh thϊếp mà là...!thẻ phòng.
Lâm Tĩnh Xu cho Tần Kiết thẻ phòng, còn bảo buổi tối hãy đến tìm cô ta...!Vì vậy, Lâm Tĩnh Xu bảo gì mà đưa Tần Kiết vào đoàn phim đều là giả hết, cua Tần Kiết mới là thật phải không?
Tần Kiết cười khinh khỉnh nhìn tấm thẻ phòng.
Anh dáo dác tìm thùng rác xung quanh để vứt vào, nào ngờ bắt gặp Trần Ân Tứ đang đứng cách mình không xa.
Bạn gái bé bỏng của anh đến đây tự khi nào? Thấy được gì