Chương 224 MỖI NGÀY UỐNG MỘT VIÊN HỖ TRỢ DẠ DÀY GIÚP ÍCH TIÊU HÓA
Không phải vì hộp hỗ trợ dạ dày giúp ích tiêu hóa, Tần Kiết cố gắng tỏ ra bình thản, không đến nỗi như cậu trai tơ mới yêu lần đầu, ra sức lấy lòng, như thế quá non nớt.
Nên sau khi cúp điện thoại, anh nghĩ đi nghĩ lại một hồi, bình thản cầm di động chụp lại hộp thuốc dạ dày nọ rồi đặt làm ảnh đại diện WeChat.
Nửa phút sau, bức ảnh này cũng được đăng lên làm ảnh bìa trang WeChat của anh.
Một phút sau, bức ảnh này hiện lên trên trang WeChat, để thể hiện sự điềm đạm, Tần Kiết không viết thêm lời bình.
Sau khi đăng xong, nhìn ảnh đại diện và ảnh bìa đều là hình hộp thuốc hỗ trợ dạ dày giúp ích tiêu hóa, thầm nghĩ mình đúng là điềm đạm, thế mà vẫn nhịn được không bố cáo khắp nơi là bạn nhỏ nhà mình quan tâm mình...
...
Trưa hôm sau Trần Ân Tứ mới có thời gian động vào di động, vừa trông thấy ảnh đại diện của Tần Kiết, cô suýt phun cả ngụm nước trong miệng ra.
Ấn vào hình đại diện của anh, cô vào trang WeChat của anh, ngụm nước khó khăn lắm mới không phun ra, cuối cùng đã phun đầy màn hình.
Đúng là đồ đần thối!
Mắng xong, nhìn lại bức ảnh hộp thuốc, cô lại thấy mừng thầm.
"Ân Ân, em thẫn thờ nghĩ đến ai thế?" Thấy Trần Ân Tứ không ăn cơm cứ nhìn chằm chằm màn hình đen thui cười ngớ ngẩn, Lục Tinh khua tay trước mặt cô.
Trần Ân Tứ đặt di động xuống, đanh mặt tiếp tục và thức ăn, và mãi, và mãi, bụng mắng thầm Tần Kiết: đồ đần thối!
...
Mỗi ngày Tần Kiết uống một viên hỗ trợ dạ dày giúp ích tiêu hóa, cứ thế cho đến Mười lăm tháng Một.
Mười lăm tháng Một có một cảnh tình cảm, vai của Trần Ân Tứ hiểu lầm Mục Sở Từ có bạn gái, đứng đằng xa nhìn Mục Sở Từ và cô gái kia giây lát rồi quay người bỏ đi.
Cảnh này không có thoại, hoàn toàn phải dựa vào vẻ mặt của diễn viên, có tính khảo nghiệm năng lực diễn xuất rất cao.
Đạo diễn "Sinh mệnh" nổi tiếng là nghiêm khắc, hễ cảnh nào không vừa ý là quay đi quay lại tới mức cả đoàn suy sụp mới thôi.
Đóng vai trò chính trong cảnh này là Trần Ân Tứ, Trần Ân Tứ biết cảnh này phải thể hiện được nỗi xúc động và mừng rỡ khi đi tìm Mục Sở Từ, sau đó là tới sự kinh ngạc và chết lặng khi thấy bên cạnh Mục Sở Từ có người phụ nữ khác, cùng sự buồn bã và bơ vơ phút cuối quay người bỏ đi.
Trần Ân Tứ cũng cố gắng thể hiện những cảm xúc ấy, nhưng đạo diễn mãi không ưng ý.
Thật ra đạo diễn cũng không chỉ ra được điểm nào sai sót, nhưng ông ta cứ thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Cứ thế một cảnh phim quay đi quay lại mười mấy lần không xong, càng về cuối Trần Ân Tứ càng mất cảm xúc, hôm sau là Mười sáu, Mục Sở Từ muốn xin nghỉ một hôm, anh ta cũng còn cảnh của mình phải quay, nên đạo diễn quyết định tạm thời gác cảnh này lại.
Ngày Mười sáu ngoài Mục Sở Từ ra, Lục Tinh cũng xin nghỉ nên các cảnh của ngày hôm ấy đều là Trần Ân Tứ diễn tay đôi với các diễn viên khác, quay ngoại cảnh ở Bệnh viện Nhân dân.
Cảnh đó quay rất đạt, một lần là qua, vì nghĩ đến lúc biên tập lại phải cắt xén, đạo diễn còn cẩn thận quay thêm lần nữa.
Bốn giờ chiều Trần Ân Tứ kết thúc cảnh quay, trưa hôm sau mới có cảnh tiếp, rảnh rỗi, cô lại đang ở trong thành phố, Lục Tinh cũng không ở bên cạnh, Trần Ân Tứ quyết định tối nay sẽ về nhà, sáng mai bảo Lục Tinh đến nhà đón mình tới đoàn làm phim.
Thấy vẫn còn sớm, lại đã ở trong đoàn khá lâu, Trần Ân Tứ che chắn cẩn thận rồi ra phố đi dạo một vòng.
Sắp đến Tết, trung tâm thương mại bày ra đủ loại hoạt động ở khắp nơi, đâu đâu cũng trang hoàng rực rỡ.
Nhìn không khí nhộn nhịp ấy, Trần Ân Tứ chẳng những không giải tỏa được áp lực vì quay phim lâu ngày, mà còn thấy lạc lõng thêm.
Lại sắp đến Tết rồi.
Cô đút hai tay vào túi, nhìn từng chiếc đèn lồng, đứng lặng giây lát rồi bỏ đi.
Từ trung tâm thương mại đi ra, Trần Ân Tứ chợt nhìn thấy tòa nhà