Chương 236 EM LÀM NŨNG THỬ XEM
Mười phút sau, Tần Kiết sạch sẽ dễ chịu quay vào phòng ngủ, lấy trong tủ ra hai bộ quần áo, thay ngay trước mặt Trần Ân Tứ.
Chẳng đợi anh cởϊ qυầи ngủ ra, Trần Ân Tứ đã chuồn ra khỏi phòng ngủ.
Tần Kiết khoác thêm áo khoác rồi bước ra, tới bên tủ giày, trông thấy Trần Ân Tứ hệt như lần đầu tiên gặp mặt, khệ nệ xách một chiếc vali to tướng nhét được cả người vào, tiện miệng nói, "Vali nặng thế sao không gọi điện trước cho anh, để anh xuống xách cho em.
"
"Hở?" Trần Ân Tứ đang buộc dây giày, liếc sang chiếc vali của mình, "Em đi đến dưới nhà thì gặp anh tầng dưới, em làm nũng một câu, anh ấy xách lên hộ luôn.
"
Tần Kiết ồ một tiếng rồi chẳng nói gì thêm, đợi cô thay giày xong, anh thình lình giơ tay kéo vali của cô ra khỏi cửa.
Trần Ân Tứ: "Anh làm gì đấy?"
Tần Kiết dùng một tay nhấc vali qua ngưỡng cửa, "Kéo vali xuống siêu thị xem nhân tình thế thái.
"
Dứt lời anh khệ nệ bê vali xuống tầng.
Bệnh à!
Trần Ân Tứ vừa thầm càu nhàu vừa khóa cửa chạy theo.
Vali không được mang vào siêu thị xem nhân tình thế thái vì siêu thị quy định không cho phép kéo vali to vào.
Trên đường về nhà, Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết một tay xách túi đồ một tay kéo vali, càng nhìn càng thấy Tần Kiết có bệnh.
Đến dưới nhà, nhìn hai tay Tần Kiết xách toàn đồ nặng trịch leo cầu thang, cô càng thấy Tần Kiết có bệnh.
Vừa vào cửa, Trần Ân Tứ đã giơ tay sờ đầu Tần Kiết: "Hóa ra không sốt, em còn tưởng anh sốt quá hóa sảng mới xách cái vali nặng như thế chạy đi chạy lại chứ.
"
Tần Kiết: "Tại sao anh xách vali chạy đi chạy lại, em không biết à?"
Trần Ân Tứ chớp mắt: "Tại sao?"
Tần Kiết thay giày, buông một câu "tự nghĩ đi" rồi xách đồ ăn mua ở siêu thị đi vào bếp.
Trần Ân Tứ theo sau anh, gặng hỏi thêm mấy lần nữa.
Tần Kiết không buồn đáp lời cô.
Trần Ân Tứ không nén nổi tò mò, chọc cánh tay Tần Kiết: "Anh nói cho em đi, được không?"
"Em phải nài nỉ thế nào anh mới chịu nói đây?"
Tần Kiết bỏ gạo đã vo vào nồi cơm điện, bật công tắc rồi nhướng mắt nhìn cô, "Em làm nũng thử xem?"
Trần Ân Tứ: "Hở?"
"Muốn làm nũng thế nào?" Trần Ân Tứ lách mình tới trước mặt Tần Kiết, ngẩng đầu hỏi, "Hả anh yêu?"
Tần Kiết: "! "
"Hay là! " Trần Ân Tứ nắm lấy vạt áo trước ngực Tần Kiết, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh, "Anh yêu, nói cho người ta biết đi mà.
"
Tần Kiết: "! "
Tay Trần Ân Tứ lần xuống eo anh, móc nhẹ vào thắt lưng anh: "Anh yêu ~"
Tần Kiết cười khẽ, nắm lấy tay Trần Ân Tứ, giọng hơi khàn, "Được rồi, đừng đùa nữa, đi xem tivi đi, lát nữa nấu xong cơm anh gọi.
"
"Đồ lừa gạt!" Trần Ân Tứ quay người bỏ đi, đã làm nũng rồi mà chẳng chịu nói cho cô biết gì cả.
Bật tivi lên, xem quảng cáo mất nửa phút, Trần Ân Tứ mới hiểu ra vấn đề, vội ném điều khiển từ xa xuống, xộc vào nhà bếp, "Tần Kiết, anh ghen vì anh tầng dưới xách vali hộ em à?"
Tần Kiết bị nói trúng tim đen, cúi đầu chăm chú rửa rau.
Trần Ân Tứ chạy từ bên trái sang bên phải anh, "Tần Kiết, anh nhỏ mọn thế, chỉ xách hộ cái vali thôi mà, có phải xách em đâu.
"
Tần Kiết đặt rau củ lên thớt, chỉ nghe lách cách một lượt, rau củ đã được thái thành những miếng vuông như quân cờ.
"Không đúng, Tần Kiết, anh không chỉ vì anh tầng dưới xách đồ giúp em, mà còn vì em kể em làm nũng một câu, anh ấy xách hộ lên luôn, đúng không?"
Tần Kiết làm mặt lạnh, đổ rau củ vừa thái vào đĩa.
"Anh có biết em làm nũng với anh