Chương 245 ĐÂY LÀ TẦN KIẾT NHỈ?
Trần Ân Tứ chưa từng nghĩ nhiều, chỉ coi mọi người là bạn bè.
Hồi đó đã có WeChat, mỗi dịp Tết nhất tụ tập, Tô Nam Nam đều tạo một nhóm chat, thêm mọi người vào trong đó.
Tụ tập xong, nhóm chat đó cũng không giải tán, hằng ngày Tô Nam Nam sẽ vào nhóm chat nói chuyện.
Hồi đó Trần Ân Tứ đã khá nổi tiếng, cũng có quản lý và trợ lý riêng, ngày nào cũng bay tới bay lui để chạy sự kiện.
Thỉnh thoảng nhàn rỗi, Trần Ân Tứ sẽ vào nhóm chat đọc tin nhắn, Tần Kiết từ trước đến giờ luôn kiệm lời, Dung Dự và Tô Nam Nam nói nhiều nhất, Lâm Nhiễm thì bình thường.
Khoảng thời gian đó cô không thể về Thượng Hải, chỉ có thể gặp Tần Kiết qua video chat.
Khoảng thời gian đó số lần Tô Nam Nam đi ăn cơm với họ dày đặc, trong đó một tuần thì có bốn ngày họ cùng đi ăn đêm.
Mặc dù vậy, Trần Ân Tứ vẫn không hề nhận ra chỗ nào bất ổn, mối quan hệ giữa Lâm Nhiễm và cô thân thiết hơn một chút, thỉnh thoảng cô ấy gọi điện thoại riêng cho cô, Trần Ân Tứ cũng không hề cảm thấy là lạ, bởi vậy cô thật sự không cảm giác được bất cứ mối nguy hiểm nào.
Năm đó đón Tết xong, ngày Hai mươi tháng Ba, cũng sắp đến ngày sinh nhật của Trần Ân Tứ, cuối cùng cô cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Cô từ chối khéo lời đề nghị của nhân viên, do gần một tháng đã không gặp bạn trai, cô lập tức ngồi máy bay ngay trong đêm quay về Thượng Hải.
Cô muốn tặng cho Tần Kiết một bất ngờ, nhưng Tần Kiết lại không ở nhà.
Cô gọi điện cho anh mới biết robot họ nghiên cứu lại thất bại lần nữa, cả nhóm vẫn còn đang họp.
Nghe nói cô trở về, Tần Kiết rất vui, nói buổi tối sẽ về, bảo cô cứ nghỉ ngơi trước.
Trần Ân Tứ đã ngủ một giấc trên máy bay nên không cảm thấy buồn ngủ, dặn bạn trai nhà mình cứ từ từ không gấp, sau đó gọi cho Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm lập tức đồng ý đi ăn với cô, nhưng khi Trần Ân Tứ bảo gọi cả Tô Nam Nam đến, giọng nói của Lâm Nhiễm ở đầu bên kia lạnh lùng hẳn đi: "Đừng gọi cô ta đến, mình có chuyện muốn nói với cậu."
Trần Ân Tứ tưởng rằng giữa Tô Nam Nam và Lâm Nhiễm có mâu thuẫn, tình bạn giữa con gái luôn là vậy, chuyện gì cũng có thể giận dỗi được, song cũng có thể làm hòa rất nhanh, y hệt như trẻ con vậy.
Cô và Lâm Nhiễm hẹn gặp nhau ở một quán lẩu, cô đến trước nên gọi xong món, vừa cầm đũa nhúng thịt, vừa khuyên cô nàng mãi mới đến là Lâm Nhiễm: "Lâm Nhiễm, cậu và Nam Nam cãi nhau hả? Mọi người đều là bạn, không cần phải..."
Lâm Nhiễm không nói gì, cầm chai rượu lên rót một ly, rồi uống một hơi cạn sạch.
Trần Ân Tứ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kể với mình đi, nếu là Nam Nam sai, mình sẽ bảo cô ấy xin lỗi cậu."
Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn Trần Ân Tứ đang nói qua làn khói nghi ngút bốc lên từ nồi lẩu, muốn nói lại thôi.
Trần Ân Tứ: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không hề giống cậu chút nào..."
Lâm Nhiễm lại uống một ly rượu, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc ly thủy tinh trống rỗng một lúc, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Trần Ân Tứ: "Hề Hề, cậu hãy thận trọng với Tô Nam Nam."
Trần Ân Tứ bật cười: "Nhiễm Nhiễm, không phải chứ, sao mình phải thận trọng với cô ấy?"
"Mình không chắc có phải do mình nghĩ nhiều không, nhưng mình cảm thấy Tô Nam Nam không phải là dạng người tốt đẹp gì, chắc chắn cô ta không ngây thơ như những gì chúng ta thấy, cô ta tiếp cận cậu, thông qua cậu tiếp cận mình là một chuyện, có điều mình cảm thấy mục đích của cô ta không phải là làm bạn với cậu và mình, mục đích thật sự của cô ta là..." Lâm Nhiễm mím môi, nhìn thẳng vào mắt Trần Ân Tứ: "...!Là Kiết gia, là tên ngốc Dung Dự."
Nụ cười bên khóe môi Trần Ân Tứ dần vụt tắt: "...!Nhiễm Nhiễm, liệu có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không?"
"Mình cũng hi vọng mình nghĩ nhiều, nhưng hai ngày trước, điện thoại của mình hết pin, lúc dùng điện thoại của Dung Dự chơi game, đúng lúc gặp Tô Nam Nam