Chương 252 NUÔI DƯA
Cho nên, câu chờ "dưa chín rụng cuống" ý là chờ cô bằng lòng ở bên anh lần nữa sao?
Thế...!câu "Chờ đơm hoa, chờ kết trái"...!cũng là ám chỉ cô sao?
Cô nhớ, hôm đó là lễ Giáng sinh.
Sau khi từ Hải Nam về anh và cô vẫn chưa liên lạc với nhau, mãi cho đến ngày đó họ đồng thời gửi tin nhắn cho nhau một cách tình cờ.
Vì thế, câu nói kia có nghĩa là anh đang chờ cô chủ động liên lạc với anh sao?
Trong ngày tháng hai người không hề nói chuyện, anh vẫn luôn chờ cô ư?
Hôm ấy anh và cô cùng lúc nhắn tin cho nhau, vậy có nghĩa là tuy cô không chủ động liên lạc với anh thì anh cũng sẽ tìm cô trước...
Trần Ân Tứ bỗng ý thức được một điều, trong bảy tháng hai người họ quen nhau xưa kia, hình như mỗi lần giận dỗi, anh luôn bắt chuyện và làm hòa với cô trước.
Hơi thở Trần Ân Tứ chậm lại, ngực như bị thứ gì đó đè ép, không thể hô hấp nổi.
Hóa ra...!Tần Kiết...!luôn luôn nhượng bộ cô.
Chỉ là đến nay cô vẫn không phát hiện.
Vì chuyện của mẹ cho nên cô chưa từng ôm bất cứ hi vọng gì về tình yêu và hôn nhân.
Theo cô thấy, dù tình yêu có nồng thắm cỡ nào, sớm muộn cũng biến chất.
Cô sợ mình bị thương, nên khi ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô sẽ không hề do dự mà lựa chọn xây tường rào thật cao, bảo vệ trái tim mình.
Cuối cùng, những bức tường kia chẳng những không bảo vệ được cô mà còn làm tổn thương anh.
Nếu khi đó cô dũng cảm hơn một chút, nếu khi đó anh kiên trì hơn một chút, có lẽ anh và cô...!đã là chuyện khác rồi.
Trần Ân Tứ cười buồn.
"Sao vậy?" Lục Tinh ngồi cạnh tò mò quay sang nhìn Trần Ân Tứ.
"Không có gì." Trần Ân Tứ nhìn theo chiếc máy bay phóng vút lên mây bên ngoài cửa sổ, im lặng chốc lát rồi khẽ giọng: "Cảm thấy, hình như cũng không hoàn toàn là lỗi của anh ấy..."
Lục Tình càng khó hiểu hơn, "Gì cơ?"
Trần Ân Tứ không giải thích với Lục Tinh, chỉ nói tiếp: "Lục Tinh, chị biết không? Thật ra tính tình em khó ưa lắm, em là kiểu người, người khác tốt với em một chút, em sẽ tốt lại gấp mười, người khác lùi lại một bước, em sẽ lùi cả chục nghìn bước...!Tính cách như vậy rất thiệt thòi, vô cùng thiệt thòi.
Gặp người xấu thì bản thân chịu ấm ức, gặp người tốt thì sẽ làm đối phương ấm ức."
Lục Tinh: "Không phải, Ân Ân.
Em sao thế hả? Tự dưng sao lại bắt đầu nghiêm túc thế?"
Trần Ân Tứ: "Không có gì, chỉ là đến giờ em mới hiểu ra được một số chuyện."
Trần Ân Tứ thấy Lục Tinh lo lắng bèn cúi đầu khẽ cười, "Không có gì thật mà.
Chẳng qua, bỗng dưng thấy rất vui..."
Lục Tinh: "Kiểu vui của em đúng là lạ đời, triết lý đủ kiểu."
Trần Ân Tứ liếc nhìn Lục Tinh, không đoái hoài đến cô ấy nữa mà mở khóa màn hình điện thoại, xem trang cá nhân của Tần Kiết rồi lại xem trang cá nhân của mình.
Thấy "bản lam căn" vô sỉ kia, cô chợt bật cười, sau đó lên mạng tìm ảnh bản lam căn nguyên vẹn, đăng lại lần nữa lên trang cá nhân, chỉnh chế độ chỉ có mình cô và Tần Kiết xem được: "Thôi, tha cho anh một lần."
Đến giờ lên máy bay, Trần Ân Tứ cất di động đi, cùng Lục Tinh rời khỏi phòng nghỉ ngơi dành cho VIP.
Sau khi lên máy bay, cô lại lấy di động ra xem, thấy thông báo có thêm một lượt "thích" cho ảnh bản lam căn cô mới đăng kia.
Tiếp theo lại có thêm một thông báo mới, cô ấn vào xem, thấy Tần Kiết cũng bắt chước đăng lên trang cá nhân: "Tạ ơn không gϊếŧ." Ảnh đính kèm là một đống dưa.
Anh đã đăng ảnh mười phút trước mà chưa có lượt "thích" nào.
Trần Ân Tứ