Chương 261 DI CHÚC
Trần Ân Tứ nghe thấy tiếng chuông, lát sau mới cầm điện thoại lên xem.
Thấy tin WeChat của Tần Kiết gửi đến, cô thoáng chần chừ, ấn vào xem rồi đọc lướt qua nội dung.
Cô mím môi không trả lời, ấn tắt màn hình luôn, vứt điện thoại qua bên ghế lái phụ.
Tần Kiết thấy cảnh này đành ôm điện thoại tiếp tục nhắn tin cho Trần Ân Tứ.
"Anh biết em rất giận, nhưng có thể nghe anh giải thích được không?"
"Cho dù em muốn phán anh tội tử hình, vậy cũng phải cho anh một cơ hội lập di chúc chứ?"
"Trần Hề, anh xin lỗi."
"Hôm nay khiến em không vui, là lỗi của anh."
"Anh thật sự không biết họ sẽ đến đây.
Cho đến bây giờ, anh cũng không biết cụ thể đã xảy ra việc gì."
"Trần Hề, em thật sự không nghe di chúc của anh sao?"
"Trần Hề, em muốn lãng phí thời gian như vậy cũng được, nhưng anh không thể thả em đi."
"Cho dù muốn đi thì họ mới là người phải đi."
"Nhà này không có chuyện xảy ra việc không vui, em phải bỏ đi."
"Trần Hề...."
Tần Kiết không biết rốt cuộc mình đã gửi bao nhiêu tin nhắn.
Đến cuối cùng, điện thoại di động hết pin, tự động tắt máy, cô gái trong xe vẫn thờ ơ.
Trần Ân Tứ nóng tính, nhưng mau giận mau quên.
Đây là lần đầu tiên cô không những không quên, mà ngay cả dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp cũng không có.
Đã hơn hai tiếng trôi qua, cô nhóc vẫn muốn ở trong xe lãng phí thời gian với anh đến trời tàn đất tận hay sao? Anh ấn hai cái, thấy màn hình điện thoại vừa sáng lên rồi tắt ngóm vì hết pin, đành bỏ điện thoại vào túi.
Tần Kiết sợ mình vừa rời khỏi đầu xe, Trần Ân Tứ sẽ giẫm mạnh chân ga, bèn đi qua đi lại trước đầu xe.
Anh phát hiện, mình không có cách nào xử lý cục diện trước mắt.
Điều này khiến anh vừa phiền muộn vừa hoảng sợ.
Cô nhóc giận thật rồi, dĩ nhiên là khó dỗ...
Hai người, một người trong xe, một người ngoài xe cứ thế giằng co.
Không biết qua bao lâu, cửa thang máy bên cạnh mở ra.
Mạc Lam và Mạc Tái Tái thút tha thút thít đi ra.
Tần Kiết thấy Mạc Lam thì lập tức dừng bước.
Mạc Lam cười dịu dàng với anh rồi kéo Mạc Tái Tái đi đến bên cửa sổ xe Trần Ân Tứ ngồi.
Tần Kiết sợ Mạc Lam chọc giận cô gái trong xe, gấp gáp gọi: "Chị Lam..."
Dường như biết Tần Kiết định nói gì, Mạc Lam lắc đầu với anh, sau đó khom người gõ nhẹ cửa xe.
Trần Ân Tứ thoáng nhìn Mạc Lam qua cửa sổ xe, song không hề mở cửa.
Mạc Lam vô cùng kiên nhẫn, lại gõ hai cái vào cửa kính xe.
Thấy Trần Ân Tứ không có ý định muốn nói chuyện với mình, chị ấy bèn lấy tệp giấy ghi chú trong túi ra, viết một hàng chữ vào giấy rồi dán lên cửa kính.
"Cô Trần, Tái Tái có chuyện muốn nói với cô, cô có thể nói chuyện với Tái Tái không?"
Mạc Tái Tái đứng bên cửa sổ xe, nhìn Trần Ân Tứ qua lớp kính.
Trần Ân Tứ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé giàn dụa nước mắt, gò má đo đỏ, hình như bị người ta tát, cô bỗng mềm lòng.
Cô có thể nổi điên với Tần Kiết, nổi điên với Dương Linh, cũng có thể nổi điên với người mẹ mà mình không biết tên này, nhưng cô không cách nào nổi điên với một đứa trẻ, dù rằng đứa trẻ này rất hư.
Trần Ân Tứ mím môi, mở cửa xe rồi đi xuống.
Mạc Lam lùi về sau hai bước, giành không gian cho con gái mình và Trần Ân Tứ: "Tái Tái, con gây họa thì tự giải quyết đi."
Mạc Tái Tái nắm lấy vạt áo của Mạc Lam theo bản năng, nhưng bị mẹ mình lạnh lùng giật ra.
Cô bé định lùi về sau theo mẹ, nhưng bị ánh mắt trừng trừng của mẹ làm chùn bước, đành luống cuống đứng yên.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Trần Ân Tứ, hé môi mà chẳng thốt nổi câu nào, nước mắt lăn dài bên khóe mắt, cắn môi hoang mang liếc nhìn về phía mẹ mình.
Truyen DKM.com
"Tái Tái, mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ gánh lỗi lầm với con, nhưng con phải có can đảm thừa nhận sai lầm của mình." Mạc Lam nhìn ra được nỗi