Chương 267 ANH THEO ĐUỔI EM ĐƯỢC KHÔNG?
"Cái tên đó là…" Tần Kiết ngập ngừng, rồi nói: "Đã quên rồi, nhưng không quên được."
Trái tim Trần Ân Tứ như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đập từng nhịp nặng nề.
Đã quên rồi, nhưng không quên được.
Bỗng nhiên cô cảm thấy đây không còn là ảo giác của mình, mà là trực giác bẩm sinh của con gái, sự tự tin và bình tĩnh không biết từ đâu ra nói cho cô biết rằng, Tần Kiết đang nói cho cô nghe.
Anh mượn cách trò chuyện này để bộc lộ với cô những tâm sự chôn giấu trong lòng, cũng như người say rượu mượn những câu chuyện cười để thổ lộ lòng mình, hay có những người mượn trò vui của ngày Cá tháng Tư để tiết lộ bí mật điên rồ.
Tần Kiết không nói thêm gì, bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu, những câu thoại bằng tiếng Anh vang vọng khắp phòng chiếu phim, nhưng chẳng lọt vào tai Trần Ân Tứ được câu nào.
Một lúc sau, cô khẽ quay đầu lại.
Tần Kiết đã ngồi thẳng lại, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình lớn phía trước, thoạt nhìn có vẻ vừa tập trung vừa nghiêm túc.
Nếu không phải tai Trần Ân Tứ vẫn còn nóng bừng, cô còn tưởng rằng hai câu ban nãy Tần Kiết thì thầm bên tai cô chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm góc mặt Tần Kiết, rất lâu sau mới chuyển sang nhìn màn hình lớn phía trước.
Cô vừa rời mắt được một giây, giây tiếp theo Tần Kiết liền hơi nghiêng đầu sang nhìn góc mặt cô.
Đã quên rồi, nhưng không quên được.
Từng vô số lần muốn quên em, nhưng cũng vô số lần không thể nào quên được.
Cảm giác muốn quên mà không thể quên ấy xen lẫn sự tủi thân, suy sụp, cứ kiềm chế mãi nhưng hết lần này đến lần khác nó lại trào dâng.
Không chỉ một lần anh tự nhủ với mình, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa.
Nhưng lại chẳng bao giờ làm được việc ấy.
…
Một giờ hai mươi bảy phút sáng, bộ phim kết thúc.
Dòng chữ giới thiệu diễn viên không ngừng chạy qua màn hình, nhưng Tần Kiết không hề có ý định đứng dậy.
Trần Ân Tứ thấy anh bất động, cô cũng không nhúc nhích.
Sau khi dòng chữ giới thiệu diễn viên cuối cùng biến mất, màn hình lớn tự động tắt, phòng chiếu phim chìm trong bóng tối.
Trần Ân Tứ vô thức ngồi thẳng dậy: "À ừm, chúng ta ra ngoài thôi nhỉ?"
Tần Kiết vẫn không nói gì.
Trong bóng tối, thính giác trở nên nhạy bén hơn nhiều, Trần Ân Tứ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai.
Anh không nói gì, cũng không nhúc nhích, vậy anh muốn sao đây?
Trần Ân Tứ chờ một lát, đang định mở miệng, bỗng nhiên điện thoại trong tay Tần Kiết phát sáng.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại của anh vô cùng chói mắt giữa bóng tối.
Nhờ ánh sáng ấy, Trần Ân Tứ nhìn thấy đường nét hoàn hảo của khuôn cằm anh, cũng nhìn thấy Tần Kiết vốn bất động đang chầm chậm quay đầu sang nhìn cô.
Không biết nhờ ánh sáng của điện thoại, hay do xung quanh tối đen như mực, mà ánh mắt anh sáng ngời, như chứa cả dải ngân hà trong ấy.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mắt khẽ chớp như có thể phóng điện: "Tại sao lại khóc?"
"Hả?"
Trần Ân Tứ không ngờ Tần Kiết sẽ hỏi câu ấy.
Tại sao cô khóc?
Ban đầu khi nhận ra mình khóc, cô đã rất xấu hổ, sau đó cô lại nghĩ, mình khóc vì tức giận, hay mình khóc vì tủi thân vậy? Đúng là nguyên nhân ấy, nhưng cũng không hoàn toàn là nguyên nhân ấy...!Có điều sau khi chuyện đó xảy ra, anh cứ luôn ở bên cô, làm cô không kịp suy nghĩ kỹ càng điều gì.
Bây giờ anh hỏi vậy, Trần Ân Tứ đã loáng thoáng đoán ra được một vài điều, nhưng lại không chắc chắn lắm.
Cô dời mắt đi, né tránh ánh mắt của anh, sau đó vô tình nhìn thấy băng dán cá nhân trên ngón tay mình, liền vô thức trả lời anh: "Vì ngón tay bị đau."
Chỉ mấy chữ, nhưng trong nháy mắt giúp cô tìm được cớ.
Cô gật đầu, nói chắc nịch như đang tự thuyết phục bản thân: "Thật sự do ngón tay bị đau, sứt cả một miếng thịt, chảy bao nhiêu là máu, đau lắm..."
"Do bị đau ngón tay thật à?" Tần Kiết cắt ngang lời nói dối của Trần Ân