Chương 270 XIN LỖI
Tuy Tần Kiết nói thế, nhưng tối hôm đó Trần Ân Tứ vẫn bay đến Bắc Kinh.
Mười một rưỡi đêm, máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô, vừa có tín hiệu một cái, cô liền lập tức liên lạc với Tần Kiết.
Cô gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, anh đều không trả lời lại, tưởng tín hiệu chập chờn, sau khi xuống máy bay, cô vừa đi lấy hành lý vừa gọi điện thoại cho anh.
Song anh vẫn không bắt máy.
Bấy giờ cô mới bất giác nhận ra, khi Tần Kiết nói "không cần phải cố quá" là anh giận thật rồi.
Dù không liên lạc được với Tần Kiết, nhưng cô biết địa điểm tổ chức sinh nhật cho ông nội anh, tuy bây giờ đã muộn, nhưng cô vẫn ôm hi vọng mà bắt xe đến đó.
Nhà hàng đã đóng cửa, ngoài đèn neon bên ngoài vẫn còn sáng, cửa sổ của cả tòa nhà đều tối đen.
Trần Ân Tứ đứng bên con đường không một bóng người, tiếp tục gọi thêm mấy cuộc nữa cho Tần Kiết, song vẫn không ai bắt máy.
Nhà họ Trần ở Bắc Kinh, cách nhà hàng này chỉ khoảng nghìn mét, nhưng giờ phút này khi Tần Kiết không nhận điện thoại của cô, cô bỗng cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi, không có nơi để về.
Trần Ân Tứ rất hoảng loạn, cũng rất sợ, suốt cả một ngày cô đi khắp nơi với đôi giày cao gót nên giờ rất mệt, cô ngồi bệt xuống vỉa hè, nắm chặt điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
"Tần Kiết, anh nhận điện thoại của em được không?"
Chưa bao giờ cô hạ mình như thế, đây là lần đầu tiên, không ai biết khi gửi tin nhắn ấy, cô đã hèn mọn đến mức nào.
Cô đã chờ rất lâu, nhưng vẫn không thấy tin nhắn của anh.
Cho đến khi hai chân bắt đầu tê rần, cô lại mở điện thoại lên, gửi cho anh một tin nhắn nữa: "Xin lỗi."
Trần Ân Tứ tìm một khách sạn để ở tạm, cô tưởng rằng ngày hôm sau, Tần Kiết sẽ nguôi giận nhắn tin cho cô.
Cô cứ nuôi hi vọng như thế mà đi ngủ, có điều ngủ chưa đầy bốn tiếng, cô giật mình tỉnh giấc.
Trần Ân Tứ cầm điện thoại lên xem, thấy Tần Kiết vẫn không gửi cho cô bất cứ tin nhắn, WeChat hay gọi cho cô cuộc nào, cô mới nhận ra mình sai rồi, anh giận hơn cô tưởng tượng rất nhiều, cô lại gọi cho anh một cuộc điện thoại nữa, lần này anh tắt máy.
Theo kế hoạch ban đầu, tối hôm nay cô phải bay về Thành Đô.
Trước khi lên máy bay, cô vẫn liên tục gọi điện thoại cho anh, anh vẫn không bật máy, sau khi lên máy bay, cô đành phải gửi tin nhắn cho anh.
"Em đến Thành Đô tham dự sự kiện, mất hai ngày."
"Mười giờ em đến nơi, mười một giờ chúng ta gọi điện thoại cho nhau được không?"
Tiếp viên hàng không giục Trần Ân Tứ tắt máy, cô luôn miệng nói "được", nhưng trước khi tắt máy, cô vẫn gửi một tin nhắn nữa cho anh: "Xin lỗi."
Tối hôm đó cô đến Thành Đô, Tần Kiết đã mở máy, nhưng không trả lời tin nhắn của cô, cô gọi điện thoại đến, anh cũng không nhận máy.
Mười hai giờ đêm, Lâm Nhiễm gọi cho cô.
Từ những gì Lâm Nhiễm nói, Trần Ân Tứ biết Tần Kiết đã về Thượng Hải, đang đi bar cùng đám Dung Dự, uống nhiều đến nỗi say bí tỉ không gượng dậy được.
Lâm Nhiễm còn nói, có vẻ Tần Kiết không được vui cho lắm, hỏi Trần Ân Tứ có biết lý do không?
Biết được tin tức của Tần Kiết, Trần Ân Tứ yên tâm hơn nhiều, cô không kể cho Lâm Nhiễm nghe những chuyện đã xảy ra giữa mình và Tần Kiết, chỉ nhờ Lâm Nhiễm giúp mình chăm sóc anh.
Ba giờ sáng hôm đó đám Tần Kiết mới về đến nhà, còn cô bảy giờ sáng hôm sau phải dậy, ba giờ mới được ngủ.
Hôm ấy Trần Ân Tứ làm việc xong thì trời cũng đã tối mịt, Tần Kiết vẫn không đoái hoài đến cô, nhưng Lâm Nhiễm lại phàn nàn với cô: "Hề Hề, mình cảm thấy anh chàng nhà cậu bị điên rồi, vừa tỉnh rượu xong thì lại kéo đám Dung Dự ra ngoài uống tiếp, cậu không định về lo thật đấy à?"
"Cậu biết hôm nay họ đã uống bao nhiêu không? Rượu trắng, Whisky, rượu vang trộn vào nhau mà uống, uống xong không loét dạ dày mới lạ."
Cũng giống như tối hôm qua, đám Tần Kiết nhậu nhẹt đến nửa đêm mới về, Trần Ân Tứ làm đến nửa đêm mới ngủ.
Ba ngày liên tiếp không được ngủ ngon nên tâm trạng Trần Ân Tứ cực kỳ kém, ngay cả quản lý cũng nhận ra cô không ổn, bèn hỏi Trần Ân Tứ có