Chương 275 TÔI CÓ NGƯỜI YÊU RỒI
Trần Hề, chúng ta chia tay đi.
Chia tay đi, Trần Hề.
Cách sáu năm, Trần Ân Tứ vẫn nhớ giọng Tần Kiết khi nói hai câu ấy.
Bình thản.
Chậm rãi.
Ha!
Xem kìa, đã qua sáu năm rồi.
Cô vẫn không quên, mọi chuyện như thể mới xảy ra hôm qua.
Trần Ân Tứ khẽ cười, giơ ly rượu lên, uống cạn rượu vang trong ly.
Cô lại rót cho mình thêm ly nữa, vừa rồi nhớ lại chuyện sáu năm trươc, cô đã uống không ít, giờ rượu đã hơi ngấm, cô sơ ý làm làm rượu vương ra tay, ướt cả miếng băng dán trên đầu ngón tay.
Cô rút giấy ăn, thấm rượu trên miếng băng rồi cụp mắt cười tươi tắn.
Nói xem, anh là người thế nào đây.
Lúc đối tốt với cô, thì muốn lấy mạng cô.
Lúc vứt bỏ cô, cũng từ từ muốn lấy mạng cô.
Đúng thế, từ từ...!
Trần Ân Tứ chậm rãi nhấp rượu, nhướng mắt nhìn cửa kính trước mặt, bên ngoài là muôn vạn ánh đèn, song cô dường như lại thấy cô bé một thân một mình ngồi trước khu chung cư năm ấy.
Lúc mới chia tay, cô cũng không đau khổ lắm, đi từ Thượng Hải đến Thẩm Quyến, bị người quản lý lúc bấy giờ mắng cho một trận té tát và bị đóng băng hoạt động nửa năm.
Lúc ấy cô cũng dành dụm được chút tiền, mất tình yêu mất công việc, song không đến nỗi rơi vào tình cảnh quá thảm hại, cô về Bắc Kinh, thuê một nhà trọ nhỏ ở vành đai 5, bắt đầu làm quen với cuộc sống một mình.
Tháng đầu tiên, cô vẫn không cảm thấy gì lắm.
Tháng thứ hai, Bắc Kinh chuyển mùa, cô bị cảm, sốt cao nằm liệt trên giường, chẳng ai hỏi han, chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến anh, có lẽ là sốt đến mụ mị đầu óc, loạng choạng bò xuống giường, mở cửa ra, mò mẫm tìm trên tay nắm hồi lâu, vẫn chẳng thấy chiếc túi nilon trắng đựng thuốc hạ sốt đâu cả, về sau cô mới nhận ra mình sốt đến mụ mẫm cả thần trí, cô đã không còn ở nhà anh nữa, bèn ngồi xuống đất, ôm lấy cánh tay.
Đó là lần đầu tiên cô nhớ anh từ sau khi chia tay.
Tối hôm ấy cô một mình bắt xe đến bệnh viện, một mình xếp hàng đăng ký cấp cứu, một mình đi lấy thuốc, một mình treo bình truyền, sau đó cô mới nhận ra, cô và anh đã thật sự chia tay, chia tay được hai tháng rồi.
Lần thứ hai cô nhớ anh da diết là cuối hè đầu thu, cô ngủ trưa đột nhiên tỉnh giấc, cứ thấy mình đã quên mất gì đó mà nghĩ mãi không ra, mãi tới khi chiều xuống, bầu trời Bắc Kinh bị nhuộm thành đỏ thắm, cô mới nhớ ra, hôm nay là ngày cô và anh quen nhau một năm trước.
Bạn biết không?
Nhớ một người, không có một lần hai lần, chỉ có không lần nào và vô số lần.
Năm tháng đằng đẵng, cô luôn nhớ đến anh.
Trông thấy chữ Tần có thể nhớ đến anh, thấy Thượng Hải có thể nhớ đến anh, thấy chồng chưa cưới có thể nhớ đến anh, thấy bạn trai cũ có thể nhớ đến anh, nửa đêm nằm trên giường lướt Weibo, thấy một câu nói lừa tình cũng có thể nhớ đến anh, đeo tai nghe nghe nhạc, nghe đến câu nào đó đầy cảm xúc cũng có thể nhớ đến anh...
Thật ra cô rất may mắn, khi ngỡ rằng mình sẽ bị người quản lý chèn ép mãi mãi thì gặp được Lục Tinh.
Lục Tinh giúp cô hủy hợp đồng, giúp cô ký kết với một công ty quản lý tốt hơn công ty cũ gấp trăm lần, Lục Tinh chỉ quản lý một nghệ sĩ là cô.
Cô lại bắt đầu bận rộn, bấy giờ cô bắt đầu hot lên, người theo đuổi rất đông, cô đi đến đâu cũng được tặng hoa và quà tỏ tình, song cô chẳng vừa mắt ai cả.
Lục Tinh cười mắng cô kén chọn, nói cô yêu cầu quá cao, cô cười đáp mình là tiên nữ giáng trần, người phàm sao xứng nổi.
Trong số những kẻ theo đuổi cô, có một người Lục Tinh vô cùng ưng ý, là cháu nhà đại gia có vai vế chính trị, nhưng không phải hạng dốt nát vô học, trái lại còn có hai bằng tiến sĩ,