Chương 277 MUỐN ANH CHẾT CÓ TÍNH LÀ NHỚ ANH KHÔNG
Lục Tinh cảm thấy như có gì đó đang siết chặt cổ mình, cả người căng cứng.
Cô nuốt khan, nở nụ cười gượng gạo nhìn Mục Sở Từ: "Chuyện đó, ông xã à, em, em…"
Mục Sở Từ đột nhiên ngồi thẳng dậy, ngả người về phía cô.
Lục Tinh không thốt ra được chữ nào, toàn bộ tế bào trong người cô đều căng lên cảnh giác.
Nét mặt Mục Sở Từ thấp thoáng ý cười, ánh mắt lấp lánh, trông vừa vô hại vừa khiêm tốn.
Nếu nụ cười này của anh được tung lên mạng, chắc chắn sẽ làm cho hàng triệu fan hâm mộ gào thét điên cuồng.
Lục Tinh nhìn dáng vẻ này của Mục Sở Từ lại thấy sợ hãi khó tả.
Cô thật sự không hiểu, những người ở trên mạng sao lại thấy Mục Sở Từ là một người tốt, sao lại nói anh dịu dàng, sao lại nói anh chiều chuộng fan, sao lại nói anh hiền lành dễ bắt nạt?
Rõ ràng anh là ác ma ăn thịt không nhả xương.
Lục Tinh nhìn Mục Sở Từ đang đến gần mình mà sợ hãi, rụt rè lùi về phía sau, đến khi lưng dán lên đầu giường, không còn đường lui, cô cũng không màng đến xấu hổ và thẹn thùng nữa, nhắm mắt hé môi nói: "Sướng, sướng, sướng, em suиɠ sướиɠ rồi, thật sự suиɠ sướиɠ rồi…"
Lục Tinh còn chưa nói hết đã bị Mục Sở Từ tóm lấy một bên chân, kéo nằm xuống giường.
Khi anh đè lên người cô, nét mặt còn thấp thoáng ý cười như có như không, cả giọng nói cũng vô cùng lịch lãm: "Đêm qua không bật đèn, không nhìn thấy, không thể xác định được lời em nói là thật hay giả.
"
Môi Mục Sở Từ dán lên môi Lục Tinh, anh không có bất cứ động tác nào nhưng cũng đủ làm cho Lục Tinh khϊếp sợ.
Cô rất muốn đẩy Mục Sở Từ ra, nhưng nhớ lại lúc trước cô vừa có dấu hiệu muốn đưa tay đẩy người ra, liền bị anh phát hiện rồi giày vò cô đến mức cô như mất nửa cái mạng, cô đành nhu nhược gạt bỏ suy nghĩ này.
"Có phải em đang nghĩ làm sao để đẩy anh ra không?" Mục Sở Từ lên tiếng, môi anh khẽ cọ lên cánh môi cô, cảm giác tê dại làm Lục Tinh rùng mình, vội nhắm mắt lắc đầu.
"Tốt nhất là vậy.
" Ngón tay của Mục Sở Từ chạm vào thắt lưng của Lục Tinh: "Không muốn ngày mai không ra khỏi nhà được thì lát nữa phải cố gắng suиɠ sướиɠ cho anh xem.
"
Trong lòng Lục Tinh nước mắt đã chảy thành sông nhưng ngoài mặt cô chỉ có thể gượng cười gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ Mục Sở Từ, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Mục Sở Từ có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cô, mặc cho cô hôn mình một lúc mới dồn hết trọng lượng cơ thể lên người cô.
…
Đến ba giờ chiều, Mục Sở Từ nhận được điện thoại của Trương Dã, Lục Tinh lơ lửng trước Quỷ Môn Quan không biết bao lâu mới xem như nhặt được mạng về.
Khi Mục Sở Từ tắm rửa xong từ phòng tắm bước ra, Lục Tinh mới nhặt áo ngủ bị anh ném xuống sàn nằm trơ trọi suốt cả đêm lên rồi run rẩy khoác lên người, uể oải xuống giường.
Cô vào phòng tắm đánh răng, khi trở ra liền đi vòng qua phòng thay đồ, bắt đầu hầu hạ Mục Sở Từ thay quần áo.
Khi thắt cà vạt cho anh, thấy vẻ mặt anh bình thường, cô bèn nở nụ cười rất ra dáng mẹ hiền dâu thảo hỏi: "Ông xã, anh chuẩn bị đi đâu vậy?"
Mục Sở Từ cụp mắt nhìn Lục Tinh.
Lục Tinh bị anh nhìn thì hơi chột dạ, "Ông xã, em chỉ muốn nhắc nhở anh, sắp đến ngày Mười sáu rồi, phải sang ăn cơm với bố anh.
"
Mục Sở Từ không đáp lời.
Lục Tinh vừa thắt cà vạt cho anh, vừa thầm nghĩ, chắc không phải anh lại nhìn ra "âm mưu" của cô rồi chứ? Biết cô cố ý muốn dò hỏi lịch trình của anh?
Lục Tinh kẹp cà vạt cho Mục Sở Từ, còn không quên nịnh nọt: "Chồng em đẹp trai thật.
"
Dường như Mục Sở Từ rất hài lòng với câu nói này của cô, khóe môi khẽ cong lên, sau