Chương 281 TÔI THÀNH NIÊN RỒI
Những cảm xúc Trần Vinh nghĩ còn không dám nghĩ, vậy mà Trần Ân Tứ lại khiến cô có.
Nhận ra cái nhìn chăm chú của Trần Vinh, Trần Ân Tứ quay sang nhìn lại.
Chẳng đợi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt mình, Trần Vinh đã cụp mắt giấu đi đôi mắt long lanh đầy xúc động, bưng đĩa cá nướng phục vụ vừa bưng lên cho Trần Ân Tứ đi.
Trần Ân Tứ và Trần Vinh cũng chẳng rõ rốt cuộc là ai mở lời trước, tóm lại trong lúc không để ý, cả hai đã quay ra tán gẫn.
"Này, lời đồn trên mạng có thật không? Tần Kiết đá chị thật à?"
"Ừ, thật.
" Ngừng giây lát, Trần Ân Tứ lại nói thêm, "Có điều giờ anh ta lại quay ra theo đuổi tôi rồi.
"
Trần Vinh bĩu môi, "Biết là anh ta lại quay ra theo đuổi chị rồi, chị không cần nhắc đi nhắc lại thế đâu.
"
"Được thôi, đổi cách nói khác vậy, bữa trưa được nghỉ một tiếng, anh ta còn chạy đến nhà nấu cơm cho tôi, phiền chết đi được.
"
"Tôi chẳng thấy chị phiền gì cả, chỉ thấy chị đang khoe thôi.
"
"Khoe á? Nào nào, để tôi cho cô xem thế nào gọi là khoe! " Trần Ân Tứ rút di động ra, giở phần tin nhắn mà chính cô cũng không phân biệt nổi ai vào ai, cho Trần Vinh xem, "Thấy chưa, đây là những tin nhắn tỏ tình tôi nhận được trong ngày hôm nay, còn những tin nhắn hôm trước không cho cô xem đâu, khéo làm cô shock chết mất.
"
Trần Vinh mở to mắt toan xem tiếp, thấy Trần Ân Tứ cất di động đi mới xì một tiếng, "Tôi không thèm.
"
Trần Ân Tứ à một tiếng, lát sau lại quay sang nhìn Trần Vinh, "Nói vậy là có người theo đuổi cô à?"
Trần Vinh đang nhai thức ăn thì ngừng lại.
"Nhìn thái độ của cô là biết không có, có điều nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ không theo đuổi cô, trừ phi anh ta mù muốn tìm một bà mẹ! "
Trần Ân Tứ còn chưa nói dứt câu, một cậu phục vụ xưa nay chưa từng bưng thức ăn lên cho họ chợt đến, "Thưa cô?"
Trần Ân Tứ và Trần Vinh nhìn sang.
Sau khi nhận ra mình không nhìn lầm người, cậu ta mừng rỡ, "Đúng là cô rồi, em tên Từ Thập Nhất, cô còn nhớ em không? Hồi đại học cô đã tới trường bọn em giảng dạy trong đợt thực tập, em chính là đứa xếp thứ nhất từ dưới lên! "
Nghe thấy mấy chữ "xếp thứ nhất từ dưới lên" Trần Vinh nhớ ra ngay, "Ồ cô nhớ rồi, em cao thế này rồi cơ à, nếu cô không nhớ lầm thì năm ngoái em thi đại học hả?"
"Vâng, năm nay em học năm thứ nhất rồi, trường em ở ngay bên cạnh, lúc rảnh em thường tới đây làm thêm! " Từ Thập Nhất rút di động ra, "Em add WeChat cô được không ạ?"
Trần Vinh đáp được rồi mở WeChat thêm vào.
"Em đi làm việc trước đây, về nhà em sẽ nhắn tin cho cô.
"
Đợi Từ Thập Nhất đi xa, Trần Ân Tứ phì cười, "Hóa ra cũng có người mù thật.
"
Trần Vinh trừng mắt nhìn Trần Ân Tứ, lát sau mới bật cười, "Chị đừng nói lung tung, lúc tôi học đại học người ta mới học cấp hai, nhỏ hơn tôi tận tám tuổi, nếu ở thời cổ đại, tôi thêm tám tuổi nữa là làm được mẹ người ta rồi đấy.
"
Trần Vinh vừa dứt lời, màn hình di động của cô ta đã sáng lên.
Từ Thập Nhất gửi cho cô ta hai tin nhắn, "Cô à, gặp được cô em vui lắm.
"
"Cô à, em trưởng thành rồi.
"
Trần Ân Tứ chậc lưỡi, "Cô thấy chưa, tôi đã bảo cậu ta mù rồi mà.
"
Trần Vinh: "! "
!
Phụ nữ buôn chuyện thường chuyển chủ đề rất nhanh, hai chị em vừa nãy còn thảo luận về đàn ông, chẳng mấy chốc đã chuyển thành dùng mỹ phẩm hãng nào thích nhất.
Về mặt này Trần Vinh hoàn toàn mù mờ, trong khi Trần Ân Tứ lại là chuyên gia.
Trần Vinh không ngờ mỹ phẩm lại có nhiều kiến thức và phong cách như