Chương 289 TÔI NHÌN THẤY RỒI
Châu Đồng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, rồi chầm chậm sải bước đến trước cửa căn biệt thự đó.
Cô giơ tay lên bấm chuông.
Tiếng "kính coong" vang lên, một lúc sau, có người từ bên trong chạy ra.
Người đó chắc hẳn là người giúp việc nhà Tống Đào, nhìn thấy Châu Đồng mặc quần áo bệnh nhân, bà ta sửng sốt: "Xin hỏi cô tìm ai?"
Châu Đồng: "Tôi tìm Tống Đào."
"Cô là bạn của anh Tống ư?"
Châu Đồng gật đầu.
Người giúp việc dẫn Châu Đồng vào nhà, Châu Đồng thay giày xong, người giúp việc chỉ vào chiếc ghế sofa phía không xa, nói với cô: "Cô ngồi ở đây trước nhé, tối qua anh Tống uống say, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, tôi lên tầng xem thế nào."
Châu Đồng lại gật đầu.
Sau khi người giúp việc rời đi, Châu Đồng lặng lẽ siết chặt con dao phẫu thuật lạnh lẽo giấu trong ống tay áo, ẩn giấu trong ánh mắt trống rỗng vô hồn là sự lạnh lùng.
Một lúc sau, người giúp việc xuống tầng, nói: "Thưa cô, anh Tống bảo cô lên."
Châu Đồng chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, đi lên tầng.
"Thưa cô, căn phòng hai cánh cửa ở bên phải tầng hai là phòng của anh Tống."
Nghe thấy vậy, Châu Đồng quay đầu lại nói với người giúp việc: "Cảm ơn."
Không biết do sắc mặt cô gái này trắng bệch, hay do giọng nói quá bình tĩnh, mà giây phút nhìn vào ánh mắt của Châu Đồng, sống lưng người giúp việc rịn mồ hôi lạnh.
Người giúp việc rùng mình, khi bà ta hoàn hồn lại, Châu Đồng đã nhẹ nhàng rời đi, biến mất khỏi tầm mắt bà ta.
Đi đến trước cửa phòng ngủ hai cánh, Châu Đồng cứng ngắc giơ tay lên gõ mấy cái.
"Vào đi."
Nghe thấy giọng nói uể oải của Tống Đào, Châu Đồng liền đẩy cửa vào.
Căn phòng ngủ rộng lớn trống trải, chăn trên chiếc giường kiểu châu Âu rộng hai mét bị vo tròn lại.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Châu Đồng đi vào trong phòng, thuận tiện quan sát xung quanh, thấy Tống Đào đang đứng trước bệ rửa mặt, quay lưng về phía cửa phòng để đánh răng.
Gã cúi đầu, không nhìn vào chiếc gương trước mặt, Châu Đồng nhìn lưng gã, ấn chặt con dao phẫu thuật vào sát cánh tay mình, bất giác lảo đảo bước tới.
Bước chân của cô rất khẽ, không khác gì hồn ma, không hề phát ra một tiếng động nào.
Tống Đào đang rửa mặt, tiếng nước chảy làm gã hoàn toàn không nhận ra có người đang đến gần.
Châu Đồng nhìn chằm chằm sống lưng Tống Đào ngày một gần mình, từng khung cảnh của ngày hôm qua bỗng nhiên hiện lên trước mắt cô.
Cô khóc lóc van xin gã, cô bị gã kéo vào trong thang máy rồi kéo lên xe, cô quỳ xuống van xin gã tha cho mình, nhưng gã làm như tai điếc mắt mù giật tóc cô, xé rách quần áo của cô.
Trong mắt Châu Đồng dâng trào ý hận, cánh tay đang giấu con dao run lên.
Chính tên cầm thú này...!đã hủy hoại cô.
Lần đầu tiên gã suýt hủy hoại cô...!Cô chật vật lắm mới trốn thoát được.
Tại sao gã không chịu tha cho cô? Tại sao gã lại không tha cho cô? Tại sao lại là cô chứ...
Châu Đồng nhìn chằm chằm Tống Đào đang cúi đầu, ánh mắt từ từ chuyển xuống cổ gã, gã vừa mới tạt nước lên mặt, trên cổ vẫn còn lấm tấm nước, cô nhìn giọt nước chầm chậm lăn xuống, nheo mắt lại, bỗng nhiên giơ tay lên.
Khi cô giơ con dao phẫu thuật lên toan đâm vào cổ Tống Đào, bỗng nhiên có một lực mạnh từ phía sau vụt tới, Châu Đồng chưa kịp quay đầu lại, Tống Đào bỗng lảo đảo, sau đó gã ngã rầm xuống đất.
Châu Đồng ngẩn người mất hai giây, rồi ngẩng đầu lên nhìn, qua tấm gương, cô nhìn thấy Trần Ân Tứ cầm một cây gậy đánh golf, thở hổn hển đứng phía sau cô.
Có lẽ do Trần Ân Tứ vội vã chạy đến đây nên trên trán còn rịn mồ hôi.
Trần Ân Tứ nhìn thẳng vào mắt Châu Đồng, mở miệng định nói gì đó, nhưng vì đang thở gấp, nên cô thử mấy lần mà không thể thốt thành tiếng.
Một lúc sau, Trần Ân Tứ mới lấy lại bình tĩnh, cô vứt gậy đánh golf xuống đất, tiến về trước một bước: "Đi theo