Chương 292 ANH KHÔNG CHỊU NỔI ĐÂU
Anh vừa tắm xong đã đi ngủ, hương thoang thoảng của sữa tắm và dầu gội lập tức phả vào mặt.
Nhà của anh không có đồ đạc của cô, lúc tắm cô dùng bộ dầu gội sữa tắm trong phòng tắm của anh, cô đã dùng qua rất nhiều lần, ngoài việc hơi mát lạnh ra, không thấy thơm lắm.
Lúc này mùi hương tỏa ra từ người anh, không hiểu sao cô lại thấy rất thích, thậm chí còn bất giác chun mũi ngửi.
"Nửa đêm nửa hôm không ngủ mà chạy đến chỗ anh quậy phá gì vậy?"
Giọng anh khàn khàn vì bị đánh thức, rất khẽ khàng, như lời thì thầm trong giấc mộng.
Nhưng trong đêm tối tĩnh lặng, giọng nói ấy dễ làm cho người ta nghi ngờ phải chăng tai mình bị ảo giác, khiến đầu Trần Ân Tứ muốn nổ tung, dây thần kinh và mạch máu toàn thân cũng căng ra.
Không hiểu tại sao, rõ ràng cô không có suy nghĩ gì lệch lạc, nhưng bây giờ nghe thấy giọng anh lại cảm thấy chột dạ như đứa trẻ bị bắt quả tang đang trộm tiền của bố mẹ ngay tại trận: "Em, em khát, xuống uống nước, thấy anh chưa tắt đèn, nên… nên…"
Trần Ân Tứ để ý thấy ánh mắt của Tần Kiết hơi lướt xuống bên dưới, lời đang nói chợt khựng lại.
Cô "nên… nên… nên…" mấy lần rồi quên luôn mình đang định nói gì.
Thấy vẻ mặt khó dò của Tần Kiết, cô cũng học theo anh nhìn xuống bên dưới, tầm mắt dừng lại ở nơi sâu trong cổ áo của cô.
Chỗ anh không có quần áo của cô, lúc tắm anh thuận tay ném một chiếc áo sơ mi có chất liệu mềm mại thoải mái cho cô.
Cô mặc nó như đồ ngủ, không xét nét nhiều, bắt đầu cài từ khuy áo thứ ba, trước khi đi ngủ, cô đã cởi bỏ nội y, lúc xuống lầu không ngờ anh sẽ thức giấc, bây giờ cô cúi người xuống thế này, nhìn qua cổ áo lỏng lẻo có thể thấy được toàn bộ phong cảnh.
Trần Ân Tứ choáng váng, hồi lâu sau cô mới sực tỉnh che cổ áo lại.
Tần Kiết nhìn hành động hốt hoảng và khuôn mặt đỏ như cà của cô thì cười thầm.
Chắc do bị cô đánh thức, đầu óc không tỉnh táo bằng cơ thể, thói quen rảnh rỗi là trêu chọc cô lại trỗi dậy, cô chưa kịp che cổ áo anh đã ra vẻ lơ đễnh thốt lên: "Vừa nãy chạm cả vào mặt và môi anh rồi.
"
Trần Ân Tứ đơ người, tay cũng khựng lại.
Vừa nãy chạm cả vào mặt và môi anh rồi…
Mặt và môi…
Trần Ân Tứ lại đưa mắt nhìn xuống.
Áo sơ mi của anh rất mỏng, cô lại không mặc nội y…
Một tiếng sấm vang lên trong đầu Trần Ân Tứ, cô luống cuống, bàn tay vốn định che ngực bỗng nhiên đổi thành che mặt Tần Kiết.
Cô thấy vẫn chưa đủ, dùng cả tay đang chống lên sofa để che.
Cơ thể không có điểm tựa, sức nặng cả người đều đặt hết lên người anh, khiến cô và anh dính nhau sát hơn.
Trọng lượng đè trên người chợt nặng hơn, Tần Kiết bị Trần Ân Tứ che kín mặt bật cười.
Hơi thở rất nhẹ lướt qua lòng bàn tay của cô, không biết là do tiếng cười khẽ kia quá quyến rũ, hay là do hơi thở của anh quá ngứa ngáy, tim cô run rẩy, lúc này cô mới ý thức được, việc cô nên làm không phải che ngực mình, cũng không phải bịt tai trộm chuông đi che mặt anh, mà phải nhanh chóng rời khỏi người anh.
Ngay sau đó, cô chống tay lên cạnh gối của anh, vừa định đứng dậy, anh đột nhiên giữ lấy cổ tay trắng trẻo mảnh mai của cô đẩy lên trên, mặt cô đập ngay xuống chiếc gối bên tai anh.
Không có tay để chống, cô không thể đứng dậy được, cô vừa cựa quậy, anh đã siết chặt vòng eo cô.
Cách lớp vải mong tang, cô cảm nhận được ngón tay mạnh mẽ của anh đang bám trên eo mình.
Cô há miệng, không hiểu sao trong đầu lại lóe lên hình ảnh ngón tay của anh lướt nhanh trên bàn phím, nốt ruồi trên cổ tay, độ nóng của ngón tay anh khi nó trượt từ eo