Chương 305 "VỞ KỊCH ĐỘC DIỄN"
Trần Ân Tứ làm thủ tục lên máy bay sát giờ.
Qua cổng an ninh, cô mới biết do kiểm soát không lưu, thời gian cất cánh đã bị hoãn lại.
Trần Ân Tứ chạy một mạch đến đây, ôm phần bụng bên phải bị đau do xóc hông của mình, nhịn mãi mới mắng "Chết tiệt".
Sớm biết như vậy, cô đã nhã nhặn hơn, từ tốn hơn.
Dư dả thời gian, Trần Ân Tứ cũng không vội nữa, rất nhã nhặn, rất từ tốn tìm một vị trí trong phòng chờ dành cho khách VIP.
Cô gọi một tách cà phê, vừa lấy di động ra, muốn báo cho Lục Tinh biết một tiếng chuyến bay sẽ đến muộn một chút, Lục Tinh tâm linh tương thông ở Milan xa xôi đã gọi cho cô.
Trần Ân Tứ tắt chuông, lấy tai nghe ra đeo vào mới bắt máy: "Tinh Tinh, chuyến bay của em bị hoãn rồi, thời gian đến Milan cụ thể vẫn chưa xác định được…"
Lục Tinh: "Chuyện này chị biết rồi, hãng hàng không có gửi tin nhắn cho chị.
"
Trần Ân Tứ nổi nóng: "Vé máy bay của em, tại sao lại gửi thông báo qua chỗ chị?"
Cô không nhắc thì thôi, vừa nhắc Lục Tinh ở đầu dây bên kia liền bùng nổ: "Em còn dám hỏi? Bình thường em đều đi chung với chị, vé máy bay đều đăng ký theo số điện thoại của chị, bây giờ thành ra thế này trách ai? Nếu không phải nửa đêm nửa hôm em không nói tiếng nào lén chạy về nước thì sẽ thế này chắc? Em hỏi chị tại sao? Em tự nói xem tại sao đi?"
Trần Ân Tứ gãi chóp mũi qua lớp khẩu trang: "Người ta chỉ thuận miệng hỏi tí thôi mà, chị đâu cần nổi nóng như thế…"
Lục Tinh: "Hờ hờ.
"
Trần Ân Tứ: "Hì hì.
"
Lục Tinh: "Hừ.
"
Trần Ân Tứ: "Hì hì hì hì.
"
Lục Tinh: "…"
Trần Ân Tứ biết Lục Tinh đã nguôi giận, vội nhân lúc này đánh trống lảng: "Tinh Tinh, chị gọi điện cho em có chuyện gì à?"
Lục Tinh "ồ" lên một tiếng: "Bị em chọc tức suýt quên luôn chuyện chính, em còn nhớ hôm chúng ta đến Milan có mấy blogger lớn quyền cao chức trọng đăng sự thật về việc em báo án giả không?"
"Nói là sở dĩ hôm xảy ra chuyện như vậy là vì em bắt gặp một người lén lút theo dõi một cậu bé, nhân lúc cậu bé không chú ý, bế cậu bé lên rồi bỏ chạy, em tưởng đó là kẻ bắt cóc trẻ em nên đã báo cảnh sát, kết quả cảnh sát điều tra được, người ta là bố con thật.
"
"Vì bình thường các tin giải trí mà các blogger đó đăng đều là tin thật, nên sau khi họ đăng bài, rất nhiều cư dân mạng đều tin, dư luận cũng đổi chiều rồi, từ nói em không tuân thủ luật pháp, chuyển thành một tràng ha ha ha ha, đua nhau cười em ngốc nghếch đáng yêu.
"
"Chúng ta vẫn luôn muốn tuyên truyền chuyện này, nhưng chưa kịp làm đã bị người khác giành trước rồi, em cũng bảo chị điều tra thử xem chuyện này là sao, bấy giờ chúng ta đều nghĩ là đoàn làm phim ‘Sinh mệnh’ làm đúng không? Kết quả chỉ hỏi hết mọi người, từ nhà sản xuất đến đạo diễn và phó đạo diễn cho đến giám đốc của đội kế hoạch, ai cũng ngơ ngác không biết gì, mới lúc nãy…"
Nói đến đây, Lục Tinh như nhớ ra gì đó, dừng lại giây lát: "Tạm bỏ qua đi, chuyện chị sắp nói tiếp theo, em đừng có xù lông đấy nhé.
"
Trần Ân Tứ: "Chị nghĩ em sẽ xù lông chứ?"
Lục Tinh: "Sẽ.
"
Trần Ân Tứ: "Vì hòa bình của hai ta, chị đừng nói cho em biết thì hơn.
"
Lục Tinh: "Nếu chị có thể không nói cho em biết, chị chắc chắn sẽ không nói, nhưng chuyện này chị hết cách rồi, từ khóa thăng hạng vùn vụt trên bảng hot-search, các trang tin tức đua nhau lên bài, chuyến bay của em bị hoãn, ở sân bay cũng chán, mở bừa một trang web nào đó, lát nữa đọc được, chị không ở bên cạnh, không biết em sẽ gây ra tai họa tày trời nào đó cho chị không.
"
Trần Ân Tứ đã hiểu, không đợi Lục Tinh nói cho mình biết có chuyện gì xảy ra, trực tiếp mở Weibo lên.
Vừa đăng nhập, có ngay một đường link dẫn vào trang chủ của cô…
"Nghi án Đường Từ Ba Ba thành sự thật, Đường An Dật và Trần Ân Tứ bí mật hẹn hò nhiều giờ"
Trần Ân Tứ lập tức sa sầm mặt.
Cô lập tức bấm vào bản tin này, càng đọc ánh mắt cô càng lạnh lùng, nhất là khi cô thấy đoạn liên quan đến lần phỏng vấn ở phim trường "Sinh mệnh" của cô, khi phóng viên hỏi tại sao cô lại nhận bộ phim "Sinh mệnh" này, cô nói vì một người, một người có thể khiến cô muốn cố gắng trở thành người tốt hơn.
Người viết bản tin nói người mà cô nói chính là Đường An Dật, còn đưa ra chứng cứ, đó là mấy hôm trước Đường An Dật tham gia hoạt động được phỏng vấn, khi phóng viên hỏi anh ta có suy nghĩ thế nào về chuyện tình cảm, anh ta nói: Tôi nghĩ người tôi yêu chắc chắn là người có thể khiến tôi muốn cố gắng trở thành người tốt hơn.
"Không phải chứ, cái quái gì thế này?"
"Đoạn phỏng vấn của tên Đường An Dật này là phát sóng trực tiếp, còn của em đã có từ năm ngoái rồi, sao anh ta có thể nói giống hệt lời của em?"
"Anh ta ăn cắp lời thoại của em đấy?"
"Còn nữa, em và anh ta mang giày giống nhau, sao lại thành giày tình nhân, mẹ nó, đó là bên đơn vị tài trợ đưa cho!"
"Còn nữa, đêm giao thừa lần lượt đi từ sân bay ra, vậy đã gọi là bí mật hẹn hò? Đêm giao thừa một sợi lông của Đường An Dật em cũng không thấy đâu!"
Nghe giọng Trần Ân Tứ ngày càng kích động, Lục Tinh vội nói: "Chị biết ngay em sẽ có phản ứng như vậy mà, nên mới gọi điện thoại cho em, chị sẽ liên lạc với người quản lí của Đường An Dật, đến lúc đó chúng ta cùng đăng bài đính chính, lần này em nhất định phải nghe lời chị, đừng tùy tiện phát ngôn trên mạng.
"
"Chuyện báo án giả khó khăn lắm mới lắng xuống, bây giờ đừng gây thêm chuyện nữa.
"
"Còn chuyện này quan trọng hơn, nói tiếp chủ đề khi nãy, tin về em và Đường An Dật đã nổ tung trong giới blogger giải trí rồi, nhưng các blogger lớn giúp em trong vụ báo án giả không thấy ai chia sẻ, chị thấy rất lạ, chị chợt nhớ ra lúc em đang quay chương trình ‘Học làm nông dân’, từng cứu một cậu bé, có mấy blogger đã giúp em cắt ghép clip để chống lại đám người bạo lực mạng, chị đã để ý rồi, so sánh một cái,