Chương 313 NHỚ EM
Đầu Trần Ân Tứ nổ tung, cảm thấy nhà vệ sinh nhỏ hẹp này bỗng nóng hầm hập.
Tần Kiết hỏi cái gì cơ?
Cô vô thức lùi lại nửa bước, né tránh ánh mắt đầy thâm ý của anh, đừng nói là trò chuyện, ngay thở cũng không dám thở.
Thấy vành tai đỏ lừ cùng vẻ hoảng hốt luống cuống của cô, Tần Kiết cười thật tươi rồi dấn thêm một bước, "Em có duyệt không?"
Trần Ân Tứ cúi đầu, mắt láo liên, vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Ai lại hỏi thế, cô trả lời thế nào được đây?
"Sao em không nói gì?" Tần Kiết khom người xuống ghé tai Trần Ân Tứ, "Rốt cuộc em có duyệt không?"
Trần Ân Tứ run bắn người, chân nhũn ra, cả người dựa hẳn vào cánh cửa.
Tần Kiết cười khẽ, chóp mũi cọ nhẹ vào vành tai cô, giọng vừa nhẹ vừa chậm, "Im lặng là đồng ý đấy.
"
Trần Ân Tứ tức thở, đầu óc bỗng trống rỗng.
Chóp mũi anh mèn theo vành tai cô, tìm đến môi cô, hơi thở anh lướt qua môi cô, khiến cô sực tỉnh như bị điện giật, cô chẳng rõ rốt cuộc mình đang sợ cái gì, chỉ vô thức muốn giãy ra khỏi vòng tay anh.
Cô muốn trốn.
Cứ cảm thấy nếu không trốn, lát nữa sẽ mất mạng.
Nhưng vừa mới cử động cô đã bị anh nắm vai ấn xuống, lần này ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng chẳng có, anh giơ hai ngón tay siết chặt cằm cô, nâng mặt cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả người cô run bắn lên, nhìn thấy đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, đang chăm chú nhìn mình.
Cô lại bắt đầu thấy sợ hãi vô cớ, sợ đến không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô cứ đảo quanh, trốn tránh nhưng không trốn nổi cái nhìn chăm chú của anh.
Dường như anh cố ý nhìn cô chăm chú, nhìn đến mức tim cô đập loạn nhịp, hơi thở bất ổn, mới chầm chậm cúi xuống.
Thấy môi anh càng lúc càng áp sát lại gần, cô cũng càng lúc càng căng thẳng, tim đập thình thịch, vào khoảnh khắc môi anh sắp áp lên môi cô, cô chợt giơ tay lên, bịt miệng anh.
"! "
Cô thở hổn hển, mấp máy môi.
Đợi, đợi một chút.
Cô còn chưa kịp nói tiếng nào đã thấy ngón tay ươn ướt.
Chớp mắt nhìn, trông thấy Tần Kiết liếm ngón tay mình.
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, những lời muốn nói đều quên sạch.
Một lúc lâu sau cô mới sực tỉnh, vô thức rụt tay về.
Dường như đoán được hành động của cô, anh đã cắn ngón tay cô trước!
!
Tới khi anh nhả ra, cô vội vàng rụt tay lại, giấu ra sau lưng.
Cô bất giác siết chặt nắm tay lại, sau đó mới nhận ra lòng bàn tay mình ướt sũng.
Cô mấp máy môi, nhướng mắt định nhìn trộm Tần Kiết, ngón tay anh đang nắm cằm cô hơi nâng lên, môi anh áp lên môi cô.
Nụ hôn của anh đầy tính công kích, chẳng mấy chốc hơi thở của anh đã lấp đầy khoang mũi khoang miệng cô.
Lần này anh hôn rất lâu, lâu đến nỗi Trần Ân Tứ suýt ngạt thở, chết đến nơi mà anh vẫn không dừng lại, cô khó thở quá, bắt đầu khẽ vùng vẫy, rụt cổ lại, yếu ớt đẩy anh ra, bấy giờ anh mới chịu buông.
Cô nhắm nghiền mắt cố hít thở như cá mắc cạn, anh dừng mấy giây, hơi tách ra, cụp mắt nhìn bờ môi run rẩy của cô giây lát rồi lại ấn cô vào cánh cửa, tiếp tục hôn, không cho cô nói thêm.
So với vừa rồi, anh còn cuồng nhiệt hơn, khiến hai chân cô mềm nhũn ra, không đứng vững nổi, cơ thể trượt xuống dọc theo cánh cửa.
Anh vẫn quấn lấy môi cô hôn thật sâu, cánh tay đỡ lấy, nâng cô lên rồi tiếp tục cắn cô hai cái, thì thầm hỏi, "Đờ ra rồi à?"
Anh cắn mạnh vào môi cô, cầm tay cô đặt lên cổ mình, "Lúc trước chẳng phải đã dạy em rồi ư?"
Nói rồi anh lại tách môi cô ra, tay cô vô thức nắm lấy vạt áo anh rồi ôm chặt cổ anh.
!
Một lúc lâu sau Tần Kiết mới dừng lại, hôn đi hôn lại lên môi cô, sau đó bắt đầu hôn lên má, lên chóp mũi, mí mắt, men theo gò má cô, hôn lên cần cổ! Anh vẫn nhớ họ đang ở trong