Chương 317 LÊN CƠN
Trần Ân Tứ há hốc miệng, không chờ Lục Tinh tiến đến gần nhìn, cô lập tức tắt màn hình đi.
Đừng giỡn nữa...!Cô giỡn khi nào?
Cô chỉ muốn anh nói hai từ là "đau đầu" ra thôi mà, sao lại thành giỡn rồi? Suy nghĩ của anh chàng Tần Kiết này còn đen tối hơn cả Lục Tinh!
Lục Tinh nghe thấy âm thanh từ điện thoại của Trần Ân Tứ, bèn hỏi: "Tần Kiết trả lời em rồi à? Anh ta nói sao?"
Trần Ân Tứ ngồi thẳng lưng, nói rất hùng hồn: "Anh ấy nói, là do chị suy nghĩ bậy bạ."
Lục Tinh ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc anh ta sợ bị em đánh nên mới nói thế."
"..."
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, anh ta sợ cái bíp, anh ta sắp n*ng lên đến tận trời rồi.
Lục Tinh cũng cảm thấy vừa rồi mình tưởng tượng hơi quá đà.
Nghĩ kỹ lại, nghệ sĩ nhà cô ấy tuy có vóc dáng khuôn mặt không khác gì hồ ly tinh chuyển kiếp, nhưng sâu bên trong vẫn vô cùng ngây thơ.
Có lẽ do dạo này Lục Tinh bị người đó bắt nạt thê thảm quá, nên chẳng buồn động não đã cho rằng là thế rồi.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, không thể trách cô ấy được, có trách thì phải trách người nào đó mấy tháng nay phóng túng vô độ.
Để cân bằng lại đầu óc mình, Lục Tinh liền phân bua: "Nhưng mà Ân Ân à, em thật sự không thể trách chị được, vừa nãy em nói gì nhỉ, vốn em muốn chủ động, nhưng anh ấy không cho em cơ hội..."
Trần Ân Tứ: "Đó là tỏ tình, tỏ tình, tỏ tình đấy!"
Lục Tinh thật sự không muốn quay lại chủ đề vừa rồi, liền nhân cơ hội này chuyển sang chuyện khác: "Sao Tần Kiết lại tỏ tình với em?"
"Ừm thì..." Trần Ân Tứ lặp lại lời của Tần Kiết với khuôn mặt không cảm xúc: "Yêu đương không? Kiểu lên hot-search ấy."
Lục Tinh nói rất chắc nịch: "Yêu đương thì được, hồi xưa chúng ta đã thỏa thuận không can thiệp vào đời sống cá nhân của nhau, nhưng chuyện lên hot-search thì không được, năm ngoái em và Tần Kiết đã ầm ĩ trên mạng rồi, bây giờ không thích hợp lên hot-search, nhất là chuyện của Tần Kiết và Dương Linh đã giải quyết sắp xong rồi, anh ta sắp quay lại ‘miếu thờ’ rồi, với tình hình bây giờ của em, nếu kéo theo anh ta vào sẽ bị mắng đấy, nên em cho chị chút thời gian, chị nghĩ xem phải làm thế nào..."
Trần Ân Tứ thấy Lục Tinh lại bắt đầu dông dài, bèn vội vàng ngăn cô ấy lại: "Em biết rồi, em biết rồi, em cũng đã nói thế với Tần Kiết, anh ấy đã đồng ý rồi, hơn nữa em không phải là đồ mê trai như Trần Vinh, Tần Kiết cũng không đồ cặn bã như Cố Quân Phong."
Lục Tinh phì cười: "Không biết là ai năm ngoái mỗi lần gặp đều về nhà mắng Tần Kiết là đồ khốn của khốn."
Trần Ân Tứ: "..."
"Em cũng đừng mắng Trần Vinh là đồ mê trai nữa, em không biết mười mấy tiếng em ở trên máy bay, trên Weibo diễn ra một vở kịch vô cùng hay ho, Tần Kiết có thể thoát khỏi con nhãi Dương Linh kia là nhờ Trần Vinh đấy."
"Trần Vinh?" Trần Ân Tứ bất ngờ mất mấy giây, rồi mới chợt nhớ ra mình không quan tâm chuyện sau đó của Tần Kiết, liền vội vàng mở Weibo ra: "Sao lại kéo cô ấy vào, chuyện cụ thể thế nào? Em vừa xem, chị vừa kể cho em nghe."
"Bảy giờ tối hôm qua, mấy tài khoản marketing của Thần Quang Media, chính là mấy tài khoản VIP ngày nào cũng theo đuôi em đấy, đã tiết lộ lịch trình đến Vô Tích ngày 25 tháng 3 của Tần Kiết, còn nói Dương Linh cố ý bôi nhọ, hơn nữa chủ đề này vừa khơi mào chưa được mười phút đã lên top 1 hot-search, vừa nhìn là biết do Tần Nam làm, đương nhiên nếu chỉ dựa vào lịch trình thì không thể thuyết phục được một trăm phần trăm, cư dân mạng vẫn bán tin bán nghi, cũng có ý kiến bất đồng."
"Hai tiếng sau, khoảng gần chín giờ, Dương Linh lại đăng một bài Weibo, sặc mùi đạo đức giả, đại loại là cô ta biết thể nào cũng có ngày này, biết Tần