Chương 322 CHẮC ANH HỎNG MẤT THÔI
Tin nhắn chưa được gửi đi, Trần Ân Tứ đã đỏ mặt trước.
Chồng… Thế này liệu có chủ động quá không?
Nhưng bạn trai rơi vào lu giấm rồi, vớt cũng không ra, chủ động xíu cũng không sao đâu nhỉ?
Trần Ân Tứ vừa muốn ấn phím gửi, màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
Thầy Tần: "Được hay không?"
Trần Ân Tứ vội thu sự chủ động về, cắn môi cười.
Bạn trai vượt qua được tiếng bạn trai, nhưng không vượt qua được tiếng anh trai của cô?
Vậy câu chồng ơi này có thể giữ lại, đợi sau này khi bạn trai sắp chết đuối trong lu giấm rồi dùng.
Trần Ân Tứ xóa hai chữ "chồng ơi" đi, đổi lại thành câu: "Cái gì được hay không?"
Tần Kiết lại không có phản ứng.
Trần Ân Tứ ngơ ngác một lúc, nhận ra anh đang hỏi hai tiếng thở kia của anh có được hay không.
Cô hơi buồn cười, nhớ đến hai tiếng thở khó tả kia, tai cô lại hơi nóng.
Nhiệm vụ cấp bách hiện tại đương nhiên là vớt bạn trai ra khỏi lu giấm trước, Trần Ân Tứ mang theo khuôn mặt đỏ đến mức có thể vắt ra máu của mình, tức tốc gõ màn hình: "Được.
"
Thầy Tần: "Hời hợt.
"
Thầy Tần gửi một tấm ảnh chụp màn hình, trong ảnh là "được, được, được, được, được, được" mà Trần Ân Tứ trả lời Trần Vinh.
Thầy Tần: "Thiếu mất năm chữ được.
"
"! "
Bạn trai nhà cô có cần tranh hơn thua đến mức này không?
Trần Ân Tứ múa tay, gõ một tràng chữ "được" rồi gửi đi.
Kế đó, Tần Kiết gửi cho cô một đoạn ghi âm.
Trần Ân Tứ gõ một dấu chấm hỏi, sau đó bật nó lên.
Đoạn ghi âm im lặng chừng mười giây rồi vang lên hai tiếng, là… tiếng thở của Tần Kiết khi nãy.
Cùng lúc đó, tin nhắn của Tần Kiết được gửi đến: "Giữ cho kỹ nhé, đây là tiếng thở đầu của anh trai đấy.
"
"…"
"! ! "
"! ! ! "
Trần Ân Tứ cảm thấy mình tắt thở rồi.
Tần Kiết bị một tiếng "anh trai" và một tràng "được" dỗ dành, chẳng mấy chốc đã như chưa từng có gì xảy ra, gửi yêu cầu video call cho Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ hít thật sâu, xác nhận mình trông rất đoan trang, rất tao nhã rồi mới ấn đồng ý.
Tần Kiết đang ở trong phòng ngủ, dù anh chỉ mở đèn đầu giường, ánh sáng không tốt lắm, nhưng da của anh vẫn trắng như đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Anh biếng nhác tựa lên đầu giường, áo ngủ cũng không mặc đàng hoàng, để mở mấy khuy áo.
Xương đòn đẹp đẽ lộ ra hơn nửa, đường nét đẹp như cánh bướm, phần lõm vào sâu như có thể nuôi cá.
Bên trên xương đòn là hầu kết, khi ánh mắt của Trần Ân Tứ rơi lên đó, hầu kết trượt lên xuống.
Đoạn ghi âm Tần Kiết gửi cho cô khi nãy chợt vang lên bên tai.
Vẻ đoan trang và tao nhã mà khó lắm Trần Ân Tứ mới giữ được đang dần vỡ vụn, cô nuốt khan, cố dời mắt lên mặt Tần Kiết, giọng điệu cứng nhắc: "Gọi video call làm gì?"
"Muốn ngắm bạn gái bé nhỏ nhà anh.
"
Khi Tần Kiết nói chuyện, Trần Ân Tứ lại không kiểm soát được mà nhìn lướt qua hầu kết đang trượt lên trượt xuống của anh.
Không biết có phải vì tiếng thở kia hay không, cô cảm thấy hầu kết của anh thật chết người.
Cô sợ bị anh phát hiện gì đó qua màn hình, vội dời mắt đi, "ờ" một tiếng khô khốc, lơ đễnh nói: "Không phải anh buồn ngủ rồi à? Sao còn chưa ngủ?"
Tần Kiết: "Ngắm em một lát rồi ngủ.
"
Trần Ân Tứ lại "ờ", cô phát hiện ra bất kể mình dời mắt đi đâu cũng có thể thấy được hầu kết của Tần Kiết.
Tần Khốn Nạn gọi video call với cô thì gọi đi, ăn mặc xốc xếch để làm gì.
Đúng là phóng đãng, không biết giữ kẽ!
Trần Ân Tứ đang thầm mắng chửi, chợt nhớ đến hình ảnh hiện ra trong đầu mình lúc sấy tóc.
Anh lại đang tựa lên đầu giường, tư thế hệt như trong tưởng tưởng của cô, quần áo cũng xộc xệch… Chết tiệt, cô nghĩ mấy thứ này để làm gì?
Hôm nay cô thật đen tối, đen tối, đen tối quá!
"Bạn gái bé nhỏ?"
Giọng Tần Kiết vang lên: "Em đang nhìn chỗ nào của anh trai đấy?"
Trần Ân