Chương 326 BIẾT CÔ RẤT GHÊ TỞM, CÔ ẤY RẤT VUI
"Vậy cứ để họ trao đổi trước, tình cảm sâu đậm chút rồi hãy phá hoại, nghĩ thôi đã thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.
" Trần Ân Tứ lấy bịt mắt sưởi ấm trong túi tùy thân ra, đợi lát nữa máy bay cất cánh sẽ ngủ bù một giấc.
Lục Tinh cười khúc khích, xòe tay về phía Trần Ân Tứ: "Cho chị một cái bịt mắt với, cả đêm chị chẳng ngủ được gì, phải ngủ bù một lát.
"
Trần Ân Tứ đưa bịt mắt đã mở ra cho Lục Tinh: "Cả đêm chị không ngủ vì làm gì?"
Lục Tinh ừ hử: "Còn làm gì được nữa, xem phim đó.
"
Trần Ân Tứ tin thật, mở chăn ra đưa cho Lục Tinh.
Trần Ân Tứ ngủ chưa được hai tiếng đã thức dậy, Lục Tinh ở bên cạnh lại ngủ rất say.
Châu Đồng và quản lí cấp cao của XS ngồi cách họ hai hàng ghế ở phía trước vẫn đang cười nói vui vẻ.
Trần Ân Tứ nghe loáng thoáng thấy tiếng cười của Châu Đồng, cô thờ ơ cầm quyển tạp chí thời trang lên xem.
Giữa chừng Châu Đồng đi vệ sinh, nhìn thấy Trần Ân Tứ, cô ta thoáng dừng lại rồi lại đi tiếp như chẳng thấy gì.
Trần Ân Tứ biết Châu Đồng đi ngang qua, cũng không ngẩng đầu nhìn cô ta lấy một cái, chỉ lặng lẽ xem tạp chí.
Châu Đồng quay lại chỗ ngồi, không biết là vô tình hay cố ý, trò chuyện với quản lí cấp cao của XS càng hăng say hơn, thi thoảng phát ra tiếng cười cũng lớn hơn lúc nãy.
Xem xong quyển tạp chí, quản lí cấp cao của XS đã nghỉ ngơi, Châu Đồng không nói chuyện nữa, cả khoang máy bay bỗng chốc trở nên yên ắng.
Trần Ân Tứ nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ một lúc, thật nhàm chán, lại nhắm mắt ngủ.
Lần này cô ngủ lâu hơn, khi cô tỉnh giấc, Lục Tinh đã dậy, đang dùng bữa ăn trên máy bay.
Trần Ân Tứ nhìn đồng hồ, còn chưa đầy hai tiếng nữa là đến Thượng Hải.
Quản lí cấp cao của XS và Châu Đồng cũng đã thức dậy, hai người dùng bữa, thi thoảng lại nâng ly rượu vang lên chạm khẽ vào nhau.
Lục Tinh lườm trắng cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nuốt mì xuống, quay sang hỏi: "Em muốn ăn gì không?"
Trần Ân Tứ gật đầu, chỉnh lại ghế ngồi.
Ăn xong, đi vệ sinh, máy bay cũng chuẩn bị hạ cánh.
Bốn mươi phút sau, máy bay đáp xuống mặt đất, khoang máy bay mở ra.
Lục Tinh vừa định đứng dậy, Trần Ân Tứ đã kéo cô ấy lại: "Đợi chút, để họ đi trước.
"
Châu Đồng và quản lí cấp cao của XS cũng không vội đứng dậy, đến khi ekip của Châu Đồng và trợ lí của anh ta từ hạng phổ thông đi qua, hai người mới cùng xuống máy bay.
Trước khi ra khỏi khoang, Châu Đồng đeo kính mát ngoảnh đầu về phía Trần Ân Tứ.
Không ai thấy rõ ánh mắt của cô ta.
Trần Ân Tứ cũng không quá tò mò, tiếp tục im lặng ngồi đó.
Khóe môi Châu Đồng khẽ cong lên như có như không, sau đó thu hồi tầm mắt, cười nói vui vẻ cùng quản lí cấp cao của XS đi dọc theo hành lang dài.
Trần Ân Tứ và Lục Tinh cố ý đợi họ đi xa rồi mới xuống máy bay.
Chu Đồng và quản lí cấp cao của XS còn chưa đến băng chuyền hành lí đã nghe thấy tiếng hò hét từ lối ra.
Do không nghe thấy rõ, họ chỉ tò mò nhìn về phía lối ra một chút rồi đi đợi hành lí.
Lấy hành lí xong, Châu Đồng và quản lí cấp cao của XS đi ở giữa, ekip của Châu Đồng kéo theo hành lí cùng thư ký của quản lí cấp cao đi phía sau.
Cả nhóm vừa ra đến cổng, tiếng gọi "Trần Ân Tứ" đinh tai nhức óc đã ập đến.
Quản lí cấp cao nhìn đám đông chiếm hết nửa lối ra sân bay, ngoái đầu hỏi thư ký: "Chuyện gì thế này?"
Thư ký vừa đáp "Tôi đi hỏi thử", còn chưa kịp lấy di động ra, tiếng hô "Trần Ân Tứ" lại càng lớn hơn, ở giữa còn có tiếng gào thét, trận thế đó như muốn thổi tung cả nóc sân bay.
Ngay sau đó, hai người kéo hành lí đi ngang qua họ, kế tiếp, đám đông đang hò hét Trần Ân Tứ liền chen chúc nhau lao về phía hai người kia.
Bảo vệ sân bay vội vàng hành động, duy trì trật tự, dù là vậy lối ra vẫn rất hỗn loạn.
Tình cảnh hỗn loạn kéo dài chừng hai mươi phút, đến khi Trần Ân Tứ và Lục Tinh ngồi lên xe