Thật không ngờ, Trần Gia cô cũng có lúc hèn mọn như vậy.
Trần hèn mọn thở dài một hơi, lòng càng sầu nặng.
Đột nhiên xuất hiện mục tiêu xin giúp đỡ, nhưng làm thế nào để mục tiêu chịu đưa mình về nhà?
Trần Ân Tứ nhớ lại các tình tiết trong phim thần tượng mình từng diễn, não nhảy ra một bộ.
Giả đau bụng, để lấy sự thương cảm.
Hay học Lâm Tĩnh Xu, trở thành bông hoa trắng, làm nũng: “Tần ca ca, người ta không về nhà được!”
Hoặc tiếp tục chơi trò của Dung Dữ lúc nãy, thua thì chấp nhận điều kiện bên thắng.
Lỡ như cô thua tên cẩu này lăng nhục cô thì sao?
Trần Ân Tứ rùng mình, ném mấy cái tào lao đó ra sau não.
Chắc do cô lắc đầu mạnh quá, quấy rối Tần Kiết nơi xa kia.
Anh ngẩng đầu, cứ thế nhìn Trần Ân Tứ, chỉ nhìn một lần, anh lại nhét điện thoại vào túi, tư thế như muốn đứng dậy.
Anh ta phải đi rồi sao?
Anh ta đi á, cô thật sự lạnh rồi...!
Chỉ một giây, Trần Ân Tư quyết định vẫn làm theo ý mình.
Cô trước giờ không phải kiểu người vòng vo, dùng lời nói bóng gió hành động ám chỉ, chẳng thà quang minh chính đại qua nhờ người ta đưa mình về thì hơn.
Nghĩ xong, Trần Ân Tứ dứt khoát lên tiếng:
- Đợi chút.
Tần Kiết chuẩn bị đứng lên, nhìn Trần Ân Tứ xong, lại lười nhác ngồi dựa vào ghế sofa.
Âm lượng nhạc trong phòng bao thật sự có chút lớn, Trần Ân Tứ đứng lên, đâm thẳng sang chỗ Tần Kiết.
Lúc ngang qua bàn đá cẩm thạch, cô thuận tay cầm một chai rượu không.
Trần Gia cô vẫn vì sĩ diện, nếu tên cẩu đó từ chối đưa cô về nhà, cô sẽ đánh hắn mất trí, tốt nhất để tên cẩu này quên chuyện cô nhờ vả, bị hắn nhìn thấy sự hèn mọn của cô.
Tiếng nhạc hỗn loạn và tiếng cộp cộp cộp của giày cao gót, rất nhanh, cô đứng trước mặt Tần Kiết.
Cô nhìn Tần Kiết từ trên cao, trực tiếp nói:
- Tôi không cách nào về nhà được.
Tần Kiết ngửa đầu, vờ như không nghe cô nói.
Cái này là không quan