Chương 338 CHÚ LÀ MA QUỶ À?
Trần Ân Tứ tham đẹp, dù xuống lầu vứt rác cũng phải ăn mặc thật đẹp, huống hồ hôm nay đi dự sinh nhật của người khác, cô càng phải sửa soạn kỹ càng.
Đợi đến khi cô rề rà bước ra, Tần Kiết đã đóng gói xong các món đồ có chữ ký Mục Sở Từ từ lâu.
"Anh nói em nên đeo chiếc túi này, hay là chiếc này?"
Nhìn vẻ mặt phân vân của bạn gái mình, Tần Kiết rất muốn nói "Đều là màu trắng cả, có gì khác biệt sao?"
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tần Kiết từng qua lại với cô bảy tháng, vẫn rất biết điều giúp cô chọn.
Nếu nói ra câu kia thật, có thêm nửa tiếng nữa thì bạn gái bé nhỏ nhà anh cũng chưa ra khỏi cánh cửa này.
Chọn túi xong, lại chọn giày, cuối cùng cũng có thể xuất phát, Tần Kiết hỏi: "Sao em giữ nhiều đồ có chữ ký của người đàn ông này vậy?"
Trần Ân Tứ nhìn hộp quà lớn nhỏ Tần Kiết đang xách trong tay: "Không chỉ có của Mục Sở Từ, các minh tinh có tiếng trong giới giải trí em đều có cả.
"
"…"
Thì ra bạn gái nhà anh không chỉ giấu chữ ký của một người đàn ông.
…
Sinh nhật của Tái Tái được tổ chức tại nhà.
Khi Trần Ân Tứ và Tần Kiết đến, Dung Dự, Đường Cửu và Lâm Nhiễm đều đã có mặt.
Cách một cánh cửa cũng nghe thấy tiếng la hét của Tái Tái, nhưng khi Lâm Nhiễm ra mở cửa, Tái Tái đang vui mừng cầm món quà Dung Dự tặng ngoảnh đầu nhìn thấy Trần Ân Tứ sau lưng Tần Kiết, thì giật nảy mình.
Mạc Lam nghe thấy tiếng động, từ trong phòng bếp đi ra, Mạc Tái Tái nhìn thấy mẹ, lập tức cầm đồ chơi trốn ra phía sau Mạc Lam.
"A Kiết, cô Trần, hai người đến rồi.
" Mạc Lam cúi đầu nhìn Mạc Tái Tái: "Sao không chào chú và dì.
"
Mạc Tái Tái: "Chào chú Kiết, chào dì Trần.
"
Mạc Lam biết lần trước Mạc Tái Tái suýt gây ra họa lớn ở nhà Tần Kiết nên xấu hổ.
Người sống trên đời đều sẽ phạm sai, không thể vì xấu hổ hoặc áy náy mà trốn tránh.
Trước khi Trần Ân Tứ đến, Mạc Lam đã nói lí lẽ này cho Mạc Tái Tái nghe, chị sẽ không thay cô bé làm dịu bầu không khí.
Mạc Lam vỗ nhẹ đầu Mạc Tái Tái, khích lệ: "Tái Tái, mẹ phải đi nấu cơm, con giúp mẹ rót nước cho chú Kiết và dì Trần đi.
"
Mạc Tái Tái gật đầu, đứng cạnh Mạc Lam thêm một lúc rồi mới đi vào bếp.
Không lâu sau, cô bé bưng một chiếc khay đến trước mặt Tần Kiết và Trần Ân Tứ.
Lí lẽ đều đã hiểu, nhưng đến khi làm thì vẫn hơi mất tự nhiên, Mạc Tái Tái cúi gằm mặt không dám nhìn Trần Ân Tứ, đặt nước xuống bàn xong, lí nhí nói: "Chú Kiết, dì Trần, uống nước.
"
"Cảm ơn Tái Tái.
" Thật ra Trần Ân Tứ cũng hơi lúng túng, Tái Tái lại là thọ tinh, cô không muốn đứa bé không vui vẻ trong ngày sinh nhật, cô lập tức đưa hết toàn bộ quà cho Mạc Tái Tái: "Quà sinh nhật tặng cháu.
"
Mạc Tái Tái nhìn các hộp quà lớn nhỏ chất thành đống, không dám tin: "Toàn bộ đều là của cháu ạ?"
"Đúng vậy, tặng cháu hết, cháu mở ra xem thử đi.
"
Mạc Tái Tái thầm trầm trồ rồi lại gãi đầu: "Cháu đem về phòng mở có được không ạ?"
Trần Ân Tứ bật cười: "Đi đi.
"
Mạc Tái Tái chạy qua lại hai lượt mới ôm hết số quà Tần Kiết gói về phòng ngủ của mình.
Ba phút sau, tiếng Mạc Tái Tái vang lên "woa".
Lại thêm ba phút sau, Mạc Tái Tái kêu "má ơi" đặc giọng Đông Bắc.
Lại thêm ba phút nữa, "Á á á á á á á á á á đẹp trai quá đi mất!"
Mười phút sau, mọi người nghe thấy tiếng cô bé nói chuyện, hình như đang khoe với bạn học: "Nhìn thấy chưa, chữ ký đó!"
…
Nửa tiếng sau, Mạc Tái Tái ôm cả đống đồ có chữ ký của Mục Sở Từ chạy ra, cô bé đã quên sạch sự xấu hổ và áy náy khi