Chương 343 VẬY ANH SẼ CHẾT CHUNG VỚI EM
Người khác vết thương lành rồi mới quên đau, bạn gái nhà anh giỏi rồi, vết thương còn chưa lành đã quên rồi.
Tần Kiết cười khẩy, cụp mắt hỏi: "Có còn muốn giữ eo không?"
Trần Ân Tứ lập tức rụt cổ: "Muốn, muốn, muốn, muốn.
"
Người nằm trên giường anh, không thể không cúi đầu.
Trần Ân Tứ thầm thấy xót xa, Trần gia cô thê thảm quá mà.
"Nhưng mà, Tần Kiết, em vẫn rất tò mò, lúc trước anh nói với em, danh tiếng do anh cố ý phá hỏng, thật hay giả vậy?"
"Nếu đúng như anh nói là cố ý, vậy mấy trò trên giường của anh từ đâu mà ra?"
Tần Kiết nhìn lướt qua làn da lộ ra bên ngoài áo ngủ của Trần Ân Tứ, chậm rãi nói: "Học từ trên người em ra.
"
"…"
Bỏ đi.
Trần Ân Tứ quyết định từ bỏ.
Ở trên giường, số phận đã định sẵn cô không nói lại tên đàn ông thối này rồi.
Trần Ân Tứ bị anh làm mất nửa cái mạng, mệt lả cả người, dù đã ngủ cả ngày mà đến giờ vẫn rất buồn ngủ.
Nên nói được vài câu cô đã nhắm mắt lại.
Không biết do dạo trước bôn ba bên ngoài quá lâu, hay là do Tần Kiết quá mạnh tay thật, đêm hôm đó, Trần Ân Tứ phát sốt.
Tần Kiết cho cô uống thuốc hạ sốt một lần, đến sáng hạ sốt, kết quả cổ họng lại bắt đầu đau, mũi vẫn bị nghẹt, cô bị cảm nặng.
Sau vài ngày chán chường, bệnh cảm dần khá hơn, cô càng nghĩ càng thấy mất mặt.
Cô yếu ớt vậy sao?
Không ngờ lại bị làm đến mức ngã bệnh nặng.
Mấy hôm nay Tần Kiết không đến Ngân Hà, làm việc ngay trước mặt cô, thấy cô thở dài liên tục, không khỏi quay sang nhìn cô mấy lần.
Nhác thấy ánh mắt anh, Trần Ân Tứ hùng hồn nói: "Tần Kiết, anh biết tại sao em lại ngã bệnh không?"
"Là tại ông trời cũng không vừa mắt hành vi cầm thú của anh, nên trừng phạt anh đấy.
"
Tần Kiết nghĩ bụng, trừng phạt cái con khỉ, hôm đó đổ đẩy mồ hôi, bảo cô đắp chăn cô sống chết không chịu, còn muốn ra trước điều hòa hứng hơi lạnh.
Trần Ân Tứ không biết Tần Kiết đang nghĩ gì, lát sau cô lại buồn bã thở dài: "Cũng không đúng, em nghĩ kỹ thì ông trời đâu phải đang trừng phạt anh, cũng có thể đang trừng phạt em.
"
"Em ngã bệnh một trận, thoát khỏi móng vuốt của anh, nhưng rồi em sẽ khỏe lại, em nghỉ ngơi mười ngày rồi, đến lúc đó lại bị ăn không phân biệt ngày đêm…"
Tần Kiết: "…"
Anh hơi nghi ngờ bạn gái bé nhỏ của mình bị sốt đến hỏng não rồi.
Lát sau, anh chợt thấy lời cô nói hình như cũng có lí lắm.
Tuy đầu óc của bạn gái bé nhỏ nhà anh thường rất lạ lùng, nhưng mỗi lần suy nghĩ đều rất đáng yêu.
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ vẫn đang lầu bầu, càng nhìn càng thấy đáng yêu, anh đẩy máy tính về phía trước, vẫy tay với bạn gái: "Qua đây.
"
"Làm gì?" Trần Ân Tứ lườm anh, vừa đứng dậy đi về phía anh, vừa bất mãn nói: "Anh không có chân à? Không biết đi qua sao?"
Tần Kiết bật cười.
Anh yêu dáng vẻ miệng thì chê mà cơ thể rất thành thật này của cô quá đi mất!
Trần Ân Tứ đứng trước mặt Tần Kiết, thấy anh ngước lên cười với mình, cảm thấy đẹp trai đến mức hơi nhức mắt, cô không nhịn được vỗ lên mặt anh một cái, hậm hực nói: "Gọi em qua đây để làm gì?"
"Không làm gì hết," Tần Kiết giữ bàn tay đang vỗ lên mặt mình, nắn ngón tay cô, đưa lên bên môi hôn vài cái, sau đó kéo cô ngồi lên đùi mình: "Chỉ muốn ôm bạn gái bé nhỏ nhà anh chút thôi.
"
Bạn trai đột nhiên dịu dàng như vậy, Trần Ân Tứ không quen lắm, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi mặc cho anh ôm.
Thế giới của hai người rất yên tĩnh, anh và cô cứ thế ôm lấy nhau, mặc cho thời gian chầm chầm trôi qua, tựa như muốn bù lại sáu năm đã đánh mất.
Đến khi mặt trời dần ngả về Tây, sắc trời dàn tối, Tần Kiết mới cử động, kề sát bên tai Trần Ân Tứ: "Bạn gái bé nhỏ, sau này em cứ vui đùa thỏa thích, anh